nhìn về phía mình một lần, đã lâu chưa gặp lại, lúc trước ở kinh thành chỉ là
một thiếu niên nhưng giờ đã là một nam tử trưởng thành oai vệ như vậy!
Vóc dáng cao lớn, mặt mày như điêu khắc làm cho hắn lâm vào say
mê. Nhưng... Từ đầu tới đuôi, trong mắt Cát Thanh Viễn cũng chỉ có Hoàng
thượng mà không hề có hắn.
Điều này làm cho Lục Đại Phòng cảm thấy rét lạnh, đợi khi Cát Thanh
Viễn ôm Hoàng đế lên ngựa chuẩn bị rời đi, hắn mới vươn tay túm dây
cương ngựa, u oán hỏi: “Thanh Viễn cùng ta xa cách đã lâu như vậy, chẳng
lẽ không có chuyện gì để nói cùng Lục Phong sao?”
Lúc này, ánh mắt tài hoa của Cát Thanh Viễn chuyển nhìn về phía Lục
Phong, hơi nheo đôi mắt sâu thẳm thâm thúy, mỉm cười nói: “Tất nhiên là có
chuyện, vất vả Lục đại nhân...” Lời còn chưa dứt, Cát Thanh Viễn hướng về
phía Lục Phong chậm rãi vươn cánh tay ra...
Trong mắt Lục Phong có một tia kích động, tựa hồ lại nhớ tới nhiều
năm trước đây trong vườn hoa đào bay tán loạn, gió xuân quất vào mặt, màu
hoa đào đỏ rực, khi cùng thiếu niên anh tuấn tay nắm chặt bàn tay, lần đầu
tiên trong cuộc đời mình nhịp tim nhảy loạn, lại nghe người thiếu niên sâu
sắc phân tích những điều bất ổn trong thế cuộc hiện nay, những lời nói đó đã
trở thành tín niệm để mình cố gắng phấn đấu sau này. Những ngón tay nắm
chặt, đan vào nhau triền miên gắn bó, đã ở trong mộng quanh quẩn nhiều
năm qua, nay gặp Cát lang vươn tay ra, hắn cũng kìm lòng không đậu vươn
tay đến, chuẩn bị cảm thụ hơi ấm của bàn tay kia truyền lại...
Đúng lúc này, từ cánh tay vươn dài kia đột nhiên bay ra ám tiễn sắc bén
lạnh như băng... “Phụt” một tiếng động vang lên, cắm vào giữa mi tâm của
Lục Phong, mũi tên sắc bén xuyên qua sau đầu, từng dòng máu tươi đỏ sẫm
cùng chất lỏng mầu trắng ngà chảy xuống tí tách...
Khóe miệng Lục Phong vẫn mang theo ý cười với kỉ niệm ấm áp trong
quá khứ, cánh tay chậm rãi hạ xuống, thân mình ngã xuống mặt đất lạnh
băng. Mà lúc này thị vệ áp giải xe ngựa tới thấy được tình cảnh này đầu tiên
là sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn rút đao, đã bị thủ hạ của Cát Thanh Viễn