GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 84

Trong lòng đang hoảng, cơ thể chợt nhẹ hẫng, thì ra đã bị người ta bế

lên rồi.

Niếp Thanh Lân cho là Thái phó muốn thừa dịp đêm khuya rừng sâu

vứt mình đi, liền vội vàng ôm lấy cổ Vệ Thái phó, mắt mở trừng trừng nhìn
hắn.

Thế nhưng suy nghĩ trong lòng Thái phó lại khác xa một trời một vực

với tiểu Hoàng đế.

Mới vừa rồi thấy đứa bé này như mèo con vậy, loay hoay cả buổi trên

mặt tuyết cũng không đứng lên được, bộ dạng buồn cười như thế cũng khiến
tâm tình căng thẳng của mình buông lỏng không ít, liền đi tới ôm hắn ta lên.

Vốn nghĩ bị mình vứt xuống đất như thế, ít nhiều gì cũng sẽ có chút

oán khí chống đối, không nghĩ tới lúc ôm lấy tiểu Long Châu, thì tiểu tử kia
lại lấp tức quấn chặt lấy hắn, kéo ghì cổ hắn như thế.

Thân mật như thế này, thật giống như đứa bé sau khi bị quở mắng, lại

tủi thân dựa vào mình làm nũng.

Lòng dạ sắt đá tức thì hơi mềm ra, hắn điều chỉnh lại giọng điệu nói:

“Khuya quá rồi mà còn mở cửa cung thì không tốt lắm, chi bằng lát nữa
hoàng thượng tới phủ của bản Hầu ăn khuya rồi nghỉ một đêm, sáng mai lâm
triều cùng với thần!”

Chỉ cần không phải chết thảm ở trong rừng, Thái phó an bài thế nào

cũng được, Niếp Thanh Lân vội vàng gật đầu.

Vệ Thái phó ôm nàng xoay người nhảy lên ngựa, cũng không chờ đám

bộ hạ đang kêu gào trong hồ băng, bản thân dẫn theo thị vệ hồi phủ.

Lúc về đến phủ, Thái phó dặn dò Lưu tổng quản trong phủ của mình:

“Lát nữa nếu bọn Lỗ Dự Đạt trở về, ngươi nói ta ngủ rồi. An bài bọn họ ăn
uống nghỉ ngơi xong, ngươi bảo trù phòng chuẩn bị cơm nước dễ tiêu hóa
mang vào phòng bản Hầu.”

Dứt lời liền ôm Niếp Thanh Lân tiến vào tẩm phòng của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.