Vì vậy cứ thế mà thuận lý thành chương chọn Tam tiểu thư Thượng
Vân Hương nhập phủ.
Vốn là giai thoại lưỡng toàn hai bên đều đẹp, thế nhưng ban nãy khi
Thượng Vân Hương vào phòng, đã khiến Thái phó lòng đầy buồn bực.
Thiếp thất mới nạp đứng giữa căn phòng, cùng tiểu Long Châu chỉ cách
một tấm mành che kia, khiến Vệ Lãnh Diêu chợt bừng tỉnh hiểu ra vì sao khi
đó bản thân hắn chỉ thuận mắt mỗi mình thiên kim Thượng phủ!
Đường nét chiếc cằm tinh tế kia, cùng với nhân nhi phía sau màn che
có chút tương tự.
Chương 13
Nỗi lòng thầm kín lạ lùng này, thật sự khiến tâm tình Thái phó đại nhân
như dời sông lấp biển, giăng đầy mây đen.
Nhưng cái người kia hình như lại chẳng có việc gì, vận y phục như
thiếp thân của mình, ngồi vào bàn chậm rãi dùng cơm.
Nội sam thùng thình càng tôn lên dáng dấp nhỏ nhắn lung linh, mềm
mại ngon miệng của tiểu nhân nhi...
Vào khoảnh khắc nhìn cái miệng nhỏ nhấm nuốt đồ ăn kia, Vệ Lãnh
Hầu chỉ cảm thấy cỗ tà khí ẩn trong nơi sâu thẳm của mình cuồn cuộn dâng
trào. Thừa dịp trước khi mình còn chưa làm ra chuyện gì khiến bản thân hối
hận, hắn liền trầm mặt đứng dậy đi ra ngoài.
Đến khi ra khỏi phòng, Lưu tổng quản liền vội vàng nghênh đón, thấp
giọng hỏi: “Thái phó là muốn đi phòng của Tứ phu nhân sao ạ?”
Đợi nửa ngày nhưng không thấy Thái phó trả lời, ông hơi ngẩng đầu
lên nhìn, lại phát hiện sát khí bừng bừng, đầy vẻ dữ tợn trên khuôn mặt Thái
phó.