GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 104

giọng nói, sắc mặt của Lục Bình khi nhắc tới anh. Chị đã đem cả trái tim cà
mạng sống trao cho anh mà anh thì hoàn toàn dửng dưng....

--Em thôi đi, Tử Lăng! Anh quát, bóp cổ tay tôi --em cần phải hiểu,

nếu anh lo cho chị em, thì anh sẽ không thể lo được cho em. Có phải em hy
vọng như vậy? Hy vọng anh rời xa em đế nhảy vào cô ấy? Đây là ý nguyện
của em sao? Em nói rõ đi! Mắt anh ngầu đỏ nhìn tôi trừng trừng --Hay là
em không yêu anh, bắt đầu chán ghét anh cho nên muốn đẩy anh cho chị
của em? Có phải vậy không, Tử Lăng?

--Anh nói bậy! Anh đổ oan cho người ta! Tôi khóc tức tưởi, giậm chân

dùng dùng --Anh biết rõ là em yêu anh đến mức nào, anh cố ý đổ oan cho
em! Anh tàn nhẫn, không có lương tâm! Anh hiếp đáp người.....

Anh đang tay ôm siết tôi vào lòng.

--Ôi, Tử Lăng! Tử Lăng! Anh dịu đàng gọi --Chúng mình đừng gây gổ

nữa nhé! Đừng để đôi bên hiểu lầm, đôi bên hành hạ nhau! Anh hôn vào tai
tôi, vào gò má tôi --Tử Lăng, em là cô bé lương thiện! Thế giới tình yêu
vốn hẹp hòi thế đó, em làm sao có thể cắt anh thành hai người được chứ?
Cho dù cắt anh thành hai, ba, bốn hay thành vạn người....nếu mỗi con
người của anh vẫn yêu em thì làm sao chứ?

Tôi cứ thút thít khóc trong lòng anh.

--Thật vậy ư? Tôi sung sướng --Anh yêu em đến thế sao, Sở Liêm?

--Anh thề...

--Không cần thề --Tôi vội nói --Chỉ cần cho em biết, chúng ta phải

làm sao với Lục Bình đây?

--Em có chịu nghe anh nói không, Tử Lăng? Không được cắt ngang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.