GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 105

--Em nghe.

--Anh cho em biết, anh cũng buồn cho Lục Bình giống như em, có lẽ

anh còn buồn hơn cả em nữa. Thuở bé, chúng ta cùng nhau vui dùa, cùng
nhau ca hát, không ai biết sau này lớn lên sẽ ra sao. Hiện giờ, chúng ta đã
trưởng thành, lại sinh ra chuyện tình tay ba bất hạnh này, đây là bi kịch của
số mệnh. Nếu phát triển về hướng tốt sẽ chỉ có một người hy sinh trong bi
kịch này, bằng đàn xếp không ổn thì cả ba người đều là kẻ hy sinh. Em
muốn hy sinh một người, hay hy sinh cả ba người?

Tôi ngẩng nhìn anh rầu rĩ.

--Có phải ý anh nói hy sinh Lục Bình?

--Dù sao thì cô ấy không có được trái tim anh, đúng không? Chúng

mình cũng không thể vứt bỏ hạnh phúc của chúng mình để chiều theo ý của
cô ấy, đúng không? Em biết đấy, thời gian là liều thuốc trị liệu tốt nhất, sẽ
có một ngày, chị của em dần quên tất cả mà tìm được hạnh phúc cho riêng
mình. Với điều kiện của cô ấy, có hàng trăm hàng vạn con trai quỳ dưới
chân cô. Anh bảo đảm với em, chị của em sẽ không đau lòng qúa lâu.

--Thật sao? Tôi nghi hoặc hỏi.

--Thật! Anh đáp chắc chắn --Em nghĩ thử xem, nếu chị em gả cho anh

thì thật sự có hạnh phúc không? Kết quả là anh bất hạnh, em bất hạnh, và
chị em cũng bất hạnh. Hà tất gì phải làm thế chứ, Tử Lăng? Rời xa anh, cô
ấy có thể mất điều này mà lại tìm được hạnh phúc. Ở đời, việc gì cũng đều
có thể thay đổi hàng ngày hàng giờ, rồi cô sẽ yêu người khác, chắc chắn là
thế!

--Vậy anh dự tính nói với cha em ra sao?

Anh trầm ngâm, suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.