GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 107

--Anh sẽ đưa cô ấy tới rừng cây. Ở đấy nói chuyện tốt nhất, vừa yên

tĩnh vừa không có nhiều người.

Tôi lại rùng mình.

Anh cảnh giác nhìn tôi.

--Em sao vậy, Tử Lăng? Anh hỏi --Lạnh hả?

--Ồ, không lạnh --Tôi đáp, trái lại rùng mình lần ba --Em chỉ cảm thấy

lo âu, sợ hãi, cảm thấy.....

Anh nắm chặt hai bàn tay tôi, tay anh vừa to vừa ấm áp vừa có lực.

--Hãy trao tâm sự của em cho anh, được không? Anh nói dịu đàng

nhưng kiên quyết --Tin anh nhé, Tử Lăng?

Tôi nhìn anh, sắc chiều chợtt phủ xuống rừng cây, bóng tối chập

choạng mênh mông in trên mặt anh. Một cơn lạnh buốt từ đáy lòng bỗng
trào lên, tôi lại rùng mình. Một dự cảm bất thường vây chặt tôi, tôi ôm ghì
anh hỏi :

Anh không thể yêu Lục Bình, phải không?

--Trời ơi! Anh kêu khẽ --Em còn muốn gánh thêm bao tâm sự nữa!

--Em....Tôi lắp bắp, nhẹ thốt mấy tiếng --Em yêu anh!

--Anh cũng yêu em! Anh ôm tôi, rủ rỉ tai tôi --Em nhất định phải tin

anh, Tử Lăng --Anh thầm thì hai câu thơ '' Trên trời nguyện làm chim liền
cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành ''.

Tôi ngậm nước mắt mỉm cười, dựa vào anh cùng bước ra khỏi rừng

cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.