GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 108

GIẤC MỘNG SAU RÈM

Quỳnh Dao

www.dtv-ebook.com

Chương 9

Suốt cả ngày tôi cứ luôn hồi hộp, căng thẳng, đầu óc nghĩ lan man.

Không có ngày nào dài hơn hôm nay, cũng không có ngày nào nặng nề đến
thế này. Thời gian cứ trôi chậm chạp, tôi ăn không nổi, ngồi không yên, hết
chạy lên chạy xuống lầu rồi ôm ghita mà đàn không ra đàn, tôi nghe đĩa hát
mà chẳng biết khúc nào, tên gì. Qúa trưa thì Sở Liêm gọi điện thoại cho tôi,
nói vắn tắt là anh đã hẹn với Lục Bình sau khi tan ca sẽ '' đi chơi ngoại ô ''
và luôn miệng căn đặn tôi hãy '' yên tâm ''.

Yên tâm ư? Tôi làm sao có thể yên tâm chứ? Người chị đáng thương

của tôi, khi chị nhận điện thoại của Sở Liêm hẹn chị '' đi chơi ngoại ô '' thì
chị sẽ nghĩ sao? Chị sẽ có biết bao mộng đẹp. Nhưng, sự thực thì thế nào?
Ôi, đêm nay tôi làm sao đối mặt với Lục Bình đây? Yên tâm, tôi làm sao có
thể yên tâm?

Đã không biết bao nhiêu lần tôi bước đến máy điện thoại, muốn gọi

cho Sở Liêm, bảo anh đừng nói, không cần nói với Lục Bình bất cứ lời nào.
Nhưng, vừa nhấc ống nghe tôi lại đặt xuống, Sở Liêm nói đúng, dứt khoát
càng nhanh càng tốt. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải công khai, tôi
phải tin tưởng Sở Liêm, trao tâm sự cho anh. Tôi phải tin tưởng Sở Liêm,
anh là người đàn ông đàng hoàng, anh biết anh đang làm chuyện gì. Tôi
phải tin tưởng Sở Liêm, tôi phải tin tưởng Sở Liêm.....Nhưng, tại sao tâm ý
của tôi cứ trĩu nặng, hoảng loạn, sợ hãi thế này?

Khoảng 3 giờ chiều, anh em chú Phí Vân Chu và Phí Vân Phàm tới

chơi. Gần đây họ là khách thường xuyên của nhà tôi. Qua hướng đẫn của
Vân Phàm suốt mùa đông, tôi đã có thể gượng gạo đàn, chỉ trách tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.