GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 111

--Xem này! Lại giống như mới rồi. Vậy không đáng để cô phải lo đến

trắng nhợt, phải không? Anh ngắm tôi thật kỹ, lại nói --Cho cô biết nhé, khi
món đồ đã hư rồi,nếu sửa được thì cố hết sức để sửa, bằng như sửa không
được thì hãy ném nó đi, không nên buồn vì nó, biết không?

Tôi nhìn xoáy vào anh.

--Anh đã từng có món đồ nào sửa không được không? Tôi hỏi.

--Rất nhiều.

--Anh đều ném bỏ nó đi à?

--Đúng vậy!

--Vật gì vậy? Có đồ quí giá không?

--Còn tuỳ suy nghĩ của cô ra sao.

--Thí dụ....

--Hôn nhân--Anh liền đáp.

Tôi trợn mắt nhìn anh. Anh lại đốt thuốc, mặt anh lại mờ sau làn khói

khiến tôi nhìn không rõ, chỉ cảm thấy ánh mắt của nh sâu thẩm khó đoán.
Người đàn ông này, Phí Vân Phàm kỳ quái này, anh muốn nói với tôi điều
gì vậy? Anh đã dự đoán được chuyện gì sao? Tôi sắp mất Sở Liêm ư? Mất
Sở Liêm! Tôi chợt rùng mình. Ngoài cửa sổ, ánh nắng rất đẹp. Trời hoàng
hôn, rừng cây nhỏ, Lục Bình xinh như mộng với mối tình si chân
chất....Trời ơi, Sở Liêm rốt cuộc cũng chỉ là người phàm mà thôi! Tôi lần
nữa lại nhấp nhỏm.

--Sao cô ngồi đứng không yên vậy? Vân Phàm hỏi --Cô đang chờ đợi

chuyện gì, phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.