GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 113

--À, anh ấy điện thoại cho con!

Mặt mày mẹ mừng rỡ, nhìn vội sang cha, nhướng nhướng mày, hỏi :

--Tôi nói có đúng không nào? chúng không phải là một cặp xứng đôi

sao?

--Một đôi kim đồng ngọc nữ! Phí Vân Chu góp vui --Triển Bằng nè,

tôi thấy nhà anh sắp có hỉ sự rồi.

--Ai mà biết? Cha cười --Bọn trẻ thời nay đều có chủ trương của mình,

chúng ta khó mà đoán được quyết định của chúng.

Phí Vân Phàm chồm tới cạnh tôi, hỏi nhỏ :

--Trong bụng của cô đang chứa âm mưu gì hả?

Tôi lắc đầu, nhìn anh như cầu cứu, khẽ đáp :

--Tôi không thể nói.

Anh thâm trầm nhìn tôi.

--Đừng qúa lo lắng --Anh tiếp tục thấp giọng --Sở Liêm không phải

loại đàn ông thấy mới thay lòng đâu!

Ồ, anh có thể thấu hiếu tất cả! Tôi lại nhìn anh cầu cứu, thế anh vội

bảo :

--Vui lên tí chút đi, nếu không trông cô chẳng khác kẻ thất tình. Tươi

lên, đừng mặt mày thê thảm thế!

Tôi giật mình tỉnh ngộ, gượng cười, lại bắt đầu quào quào ghita. Thời

gian vẫn chậm chậm trôi, một phút, 10 phút, 20 phút....1 tiếng, 2 tiếng....đã
7 giờ 30! A Tú bước vào hỏi có cần đọn cơm không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.