GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 114

--Ồ, chúng ta ăn cơm nhé --Mẹ cười vui --Không cần chờ Sở Liêm và

Lục Bình nữa, hết tám phần là chúng không về ăn cơm đâu.

--Thật là --Cha cằn nhằn --cho dù không ăn cũng phải gọi điện thoại

chứ.

Cha làm sao biết, tôi nghĩ, trong khu rừng nhỏ đó làm gì có điện thoại.

Nhưng, Sở Liêm, đêm đã xuống từ lâu, anh nói với chị bao lời mà chưa hết
chứ? Anh không thể về sớm một chút sao? Anh không biết có người đang
lo cháy lòng sao? Anh nhất định nói lời đường mật cùng chị trong rừng tối
sao? Sở Liêm, Sở Liêm, anh là người không có lương tâm mà! Nhưng, có
lẽ Lục Bình qúa đau lòng? Có lẽ anh ở lại để an ủi chị?

Trong lòng tôi có trăm mối tơ, trong đầu tôi có bao ý nghĩ, lửa đang

bừng cháy thiêu đốt tâm can tôi. Nhưng, mọi người đều đã vào bàn ăn rồi,
tôi đành ngồi đó giống như hình nộm, đờ đẫn bưng chén cơm, nhìn trừng
cơm trong chén. Cha nhìn tôi ngạc nhiên hỏi :

--Tử Lăng, con sao vậy?

Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn cha mẹ. Mẹ sờ trán tôi, cười nói :

--Không bị sốt. Con có cảm không?

Tôi lắc đầu.

--Không có --Tôi đáp --Con không sao, đừng lo cho con!

--Anh xem --Mẹ nhăn mặt --con nhỏ này lờ đờ giống như uống nhầm

thuốc vậy.

--Cô ấy đang tức giận cây đàn của mình --Vân Phàm cười nói.

--Thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.