GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 112

Tôi quắc mắt, sừng sộ.

--Làm sao anh biết tôi đang chờ cái gì?

--Chỉ có khi chờ đợi mới khiến người ta nóng nảy như vậy!

Nhất thời tôi thật muốn kể cho anhnghe tất cả, chuyện giữa Sở Liêm

và tôi với Lục Bình, chuyện chúng tôi muốn lộ ra hôm nay, để anh với kinh
nghiệm đày đặn sẽ bảo tôi về sau phải làm sao, để anh với hiểu biết hơn
người của anh sẽ phân tích cuộc đời của tôi và Lục Bình thế nào. Nhưng,
tôi nhớ tới lời đặn đò của Sở Liêm, không được cho người thứ tư biết. Tôi
phải tin Sở Liêm! Tôi cần chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi. Dù sao hôm nay rồi
cũng sẽ trôi qua, lời giải cho câu đố rồi sẽ được rõ ràng. Trời, phải chi tôi
có thể dự đoán được tương lai, phải chi tôi có thể dự đoán được lời giải của
câu đố đó!

Thời gian nhích từng chút, cứ vài phút tôi lại nhìn đồng hồ đeo tay,

mỗi một giây là một cực hình đối với tôi, mỗi một phút là nỗi giày vò đối
với tôi.....Mẹ xuống lầu,trò chuyện với Vân Phàm về nước Mỹ, châu Âu,
nói về tương lai của Lục Bình, về thác sĩ, tiến sĩ và giải thưởng Nobel gần
như nắm chắc trong tay. Cha và chú Phí Vân Chu tính xổ xong cũng bước
ra gia nhập vào cuộc nói chuyện. A Tú vào mời cơm. Cha giữ anh em họ
Phí lại ăn cơm tối. Mẹ cũng bắt đầu nhìn đồng hồ tay.

--Lạ chưa, đã 5 giờ 30 rồi. 5 giờ Lục Bình tan ca, đáng lẽ lúc này đã về

nhà rồi mới phải!

--Hôm nay chị về muộn một chút --Tôi vọt miệng --Sở Liêm hẹn chị

sau tan ca sẽ đi trò chuyện.

Vân Phàm liếc nhanh tôi.

--Ồ, vậy sao? Mẹ cười thật tươi --Sao con biết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.