GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 130

GIẤC MỘNG SAU RÈM

Quỳnh Dao

www.dtv-ebook.com

Chương 11

Đã hằng mấy ngày qua.

Buổi tối, tôi rút vào phòng ngủ của mình, nhìn rèm châu trên cửa sổ,

ôm ghita đàn mãi khúc nhạc '' Một giấc mộng ''. Trong nhà tịch mịch, hca
và mẹ đều ở trong bệnh viện. Sở Liêm đã xuất viện trước đây ba ngày, hiện
giờ chắc hẳn cũng đang ở trong bệnh viện bầu bạn với Lục Bình. Cả căn
nhà chỉ còn lại tôi và A Tú, A Tú có lẽ đang ở trong phòng mình dưới lầu.
Tiếng đàn tinh tinh tang tang vang lên một lúc rồi ngưng, tôi nghiêng tai
nghe tiếng lào xào bên ngoài cửa sổ. Đêm qua trời đổ mưa, sáng nay tôi
vào vườn hoa xem, cỏ xanh ẩm ướt, hoa rơi đầy mặt đất. '' đêm qua gió
mưa tơi bời, đêm nay hoa rụng đầy sân '' xuân đến xuân đi lặng lẽ, còn lại
đây rèm châu sầu ''! Tôi nhìn rèm châu, nghe tiếng ío vi vu, trước mặt là
ngọn đèn đã tắt mà cảm thấy cay đắng, chán chường, đau khổ sâu sắc. Hỡi
ơi, đời người là gì? Số mạng là gì? Nơi chốn u linh ai là chúa tể đất trời vạn
vật?

Tôi đặt ghita lên bàn, bắt đầu chìm trong suy tư. Sự thực thì tôi không

biết tôi đang nghĩ gì, vì đầu óc tôi trống rỗng. Nhưng, tôi cứ ngồi thế, ngồi
không biết đến bao lâu. Gần đây, tình trạng ngồi một mình trầm tư là sinh
hoạt thường ngày của tôi, tôi có thể ngồi suốt ngày, suốt đêm. Tôi đã không
còn khóc lóc, thở than, tôi chỉ suy nghĩ, tuy không nghĩ được thông suốt
điều gì.

Tôi ngồi rất lâu mãi đến khi chuông cổng reo. Tôi nghĩ có lẽ cha hay

mẹ về nhà. Tôi vẫn ngồi bất động, sau đó, tôi nghe tiếng chân bước lên lầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.