GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 128

sống -- Anh sẽ không coi khinh em vì em tàn phế chứ? Anh không ghét em
phải không ?....

Sở Liêm nhìn Lục Bình đăm đăm, nói rất trịnh trọng.

--Trong lòng anh, em mãi mãi xinh đẹp. Em là một tác phẩm nghệ

thuận bằng thuỷ tinh tinh xảo nhất, bất luận đứng ở góc độ nào cũng đều
tỏa sáng --Anh ngừng lời, vuốt mái tóc dài chị xoã trên gối --Lục Bình, em
hãy bằng lòng với anh, chờ khi em xuất viện, chúng ta sẽ kết hôn!

Lục Bình lặng thinh chỉ nhìn anh với đôi mắt long lanh nước.

--Được không, Lục Bình? Anh khẩn thiết hỏi --Đồng ý với anh nhé!

Cho anh được săn sóc em! Cho anh được yêu thương em! Được không, Lục
Bình?

Lục Bình thở dài.

--Em từng muốn xuất ngoại --Chị nói khẽ --Em từng muốn lấy bằng

thạc sĩ, tiến sĩ, muốn giành lấy đanh dự cao hơn. Nhưng, hiện giờ em không
còn mộng tưởng gì....Chị sụt sịt --Giờ phút này, tất cả mộng tưởng của em
chỉ còn là một, chính là.....làm thế nào chỉ dựa vào một chân mà làm một
người vợ tốt. Một người vợ tốt của anh đấy, Sở Liêm!

Sở Liêm quỳ ở đó hồi lâu không lên tiếng, chỉ nhìn Lục Bình không

chớp. Chợt anh chồm tới trước chị, cúi đầu xuô'ng, môi anh chạm vào môi
chị.

Nước mắt tôi không biết từ lúc nào đã ngập tràn mặt. Gai hồng không

biết từ lúc nào đâm vào ngón tay tôi, và cánh cửa không biết từ lúc nào đã
từ từ trượt mở....tôi hiện ra ở ngay cửa không có gì che chắn.

Tôi hết cách trốn chạy, hết cách giả vờ như không nhìn thấy gì, tôi chỉ

đành bước những bước chân nhẹ hẩng vào. Tôi cần phải ổn định bước chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.