GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 126

đóan chắc hẳn là Lục Bình đang ngủ nên cha không bầu bạn với chị, thế là
tôi bước rón rén về phía cửa phòng bệnh Lục Bình, Cửa khép, tôi lại nhẹ
nhàng vặn chốt cửa không để phát ra tiếng động. Tôi rất muốn cắm ngay
hoa vào trong bình vì Lục Bình rất yêu hoa. Nhưng, cửa vừa hé mở, tôi liền
sửng người.

Bên trong không chỉ có một mình Lục Bình mà con có cả Sở Liêm.

Anh đang nửa quỳ trước giường, nắm chặt tay Lục Bình, thầm thì gì đó với
chị. Không muốn nghe trộm cũng không thể được vì hai chân tôi mềm
nhũn, tôi đành dựa vào khuôn cửa, buông xuôi tay cầm ngược bó hoa hồng,
đứng như trời trồng.

--Lục Bình, em quyết đối không được nghi ngờ anh --Sở Liêm đang

nói nhỏ nhẹ --Bao năm nay anh luôn yêu em. Yêu lâu lắm rồi, giờ anh mới
đến ngỏ ý cùng em đường như là việc làm ngốc nghếch, nhưng thượng đế
trêu dùa anh.....Giọng anh khàn khàn. Anh cố sức nói --để khi tình thế như
vầy mới ngỏ lời với em.

Tôi nghe rõ tiếng khóc tức tưởi của Lục Bình.

--Sở Liêm --Chị vừa khóc vừa nói --Giờ đây em còn có tư cách gì để

nhận lời ngỏ của nh? Em đã không còn là em như trước kia......

Sở Liêm đưa tay chặn miệng chị lại.

--Đừng nhắc điều này nữa --Giọng anh khàn đặc gần như khó nhận ra

--Anh yêu em con người của em chứ không phải là chân của em. Huống hồ,
chân đó phải đo anh gánh trách nhiệm.

--Sở Liêm, anh có rõ không? Lục Bình nhạy bén --Anh ngỏ lời với em

là vì yêu hay vì ân hận? Anh yêu thật lòng hay chỉ là sự thương hại?

Sở Liêm dụi đầu vào chiếc mền trên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.