GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 127

--Anh phải nói thế nào em mới hiểu? Anh phải nói sao đây? Anh khổ

sở kêu nhỏ --Anh làm sao mới khiến em tin anh? Làm sao mới có thể tỏ rõ
trái tim anh? Trời ơi! Anh nắm chặt mền, chua xót gào nhỏ --Trời ơi! Xin
ông cho tôi sức mạnh đi! Xin ông cho tôi sức mạnh đi!

Lục Bình đưa tay vuốt ve mái tóc đen của Sở Liêm.

--Sở Liêm, em chỉ muốn làm rõ.....Chị hít hít mũi --Mấy ngày nay nằm

trên giường bệnh, em thường nghĩ người anh yêu không phải là em mà là
Tử Lăng. Hôm đó anh hẹn em đi nói chuyện, anh luôn biểu hiện tâm sự
nặng nề, có lẽ là.....

Sở Liêm giật mình, ngẩng phắt đầu nhìn thẳng Lục Bình.

--Em đã hoàn toàn hiểu lầm rồi! Anh kêu nhỏ như cố đè nén, thở hổn

hển như con thú bị thương --Anh chưa từng yêu Tử Lăng. Người anh yêu là
em! Người anh mãi yêu là em! Anh....vì bối rối...anh sợ em từ chối, cho
nên....cho nên mới tông xe....Lục Bình, xin em tin anh, xin em....Anh không
còn sức nói tiếp nổi.

Tay Lục Bình siết trên tóc Sở Liêm.

--Sở Liêm --Chị nói mơ màng như đang nằm mộng --Anh nói thật ư?

Em có thể tin vào những lời này của anh không? Anh thề....những lời anh
nói đều là thật! Anh thề đi!

--Anh thề --Sở Liêm nói từng tiếng, giọng càng nghẹn ngào, đau đớn.

Anh run rẩy, cuối cùng cũng thốt ra --Nếu như anh gạt em, anh sẽ xuống
địa ngục mãi không đầu thai!

--Ô, Sở Liêm! sở Liêm! Lục Bình vừa khóc tấm tức vừa gọi nhỏ tên

anh, trong giọng nói đã trộn lẫn niềm vui lớn lao, chứa chan tình cảm thắm
thiết. Đây là lần đầu kể từ khi chị bị thương, chị để lộ ra lòng ham muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.