GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 124

--Không, vì qúa yêu anh. Chị...tự thấy hổ thẹn.

Tôi không bỏ sót cái rùng mình co giật của anh. Tôi lặng lẽ lui ra cửa,

đúng lúc bác Sở trai bước vào. Bác nghi ngại nhìn tôi, tôi liền trình bày :

--Cháu đã cho anh ấy biết tình trạng của Lục Bình. Bác Sở, chúng ta

không thể che giấu anh cả đời.

Tôi chạy ra khỏi phòng bệnh của anh, xuyên qua hàng lang dài trắng

đặc, quẹo qua một cua quẹo, đi đến trước cửa phòng bênh cụa Lục Bình.
Tôi trông thấy mẹ đang ôm bác Sở gái mà khóc sụt sùi. Bác Sở gái luôn
miệng vỗ về :

--Thuấn Quyên, bạn hãy yên tâm, yên tâm! Thằng Sở Liêm nhà tôi

không phải là người như vậy, nó sẽ săn sóc Lục Bình đàng hoàng! Tôi bảo
đảm với bạn đấy, Thuấn Quyên. Với giao tình của hai ta, lẽ nào tôi bạc đãi
cháu Lục Bình chứ?

Tôi đi vào phòng Lục Bình. Chị nằm ngửa, mắt mở to nhìn trân trân

lên trần phòng. Mấy hôm nay chị không còn giãy đòi chết nữa, nhưng trở
nên lặng lẽ. Sự sa sút tinh thần này xem ra không có thuốc chữa. Tôi bước
tới bên giường chị, nhìn chị. Chị tiều tuỵ, gầy nhom, nhợt nhạt,nhưng
khuôn mặt như tranh đó trái lại vẫn đẹp, chẳng những đẹp mà còn có vẻ
đáng thương xúc động lòng người.

Chị chăm chú nhìn tôi, tư từ hỏi :

--Em từ đâu đến?

--Em đi thăm Sở Liêm về --Tôi đáp, nhìn chị --Em đã nói với anh ấy!

Lục Bình cha6'n động, cau mày, nhìn tôi chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.