GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 132

Anh nói khổ sở, đau đớn, bất lực.

Tôi cũng quỳ xuống, đang tay ôm đầu anh, để anh đối mặt với tôi, tôi

chầm chậm lắc đầu.

--Anh không cần giải thích, Sở Liêm, không cần giải thích!

Anh nhìn tôi mê đắm, kêu một tiếng nho nhỏ, áp mặt vào tôi. Tôi vội

quay đầu tránh.

--Ôi, Tử Lăng! Anh kêu lên như bị tổn thương --Em tránh anh như anh

là rắn độc, không đáng chạm vào em, như anh làm bẩn em, làm nhục em,
như anh đã biến thành người khác không còn là Sở Liêm ngày trước,
như......

--Sở Liêm! Tôi ngăn anh, quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn

vào mắt anh --Tình hình đã thay đổi rồi, phải không?

--Tình hình thay đổi nhưng con người anh không thay đổi, lòng đạ anh

không đổi, em không cần tránh anh như tránh ôn địch! Anh kêu.

--Anh muốn em phải làm sao? Tôi quay đầu nhìn thẳng vào anh, hơi

thở gấp gáp, giọng tôi kích động --Anh sắp thành anh rể của em rồi, anh đã
cầu hôn chị của em rồi. Giờ anh lại yêu cầu em tiếp tục làm người yêu của
anh, vậy được sao? Sở Liêm? Lẽ nào vì anh gây ra hoạ, tông xe rồi trái lại
anh nghĩ....Tôi hét nặng nề --nhất tiễn song điêu?

Anh chấn động mạnh, sua đó anh giơ tay, hằm hằm nhìn tôi, tôi nghĩ

anh sắp tát tôi, nhưng tay anh đừng trên không, đôi mắt hung đữ liền trở
nên bi thương, ủ rũ, tay anh như kiệt sức buông thõng xuống. Anh tiếp tục
đăm đắm nhìn tôi, thất vọng, bất lực, đau lòng. Anh từ từ gục đầu, sau đó
anh nặng nề đứng lên, quay người, chậm chạp bước về phía cửa, miệng lẩm
bẩm :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.