GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 145

--Sao chị lại nghi ngờ Sở Liêm? Từ nhỏ, anh ấy đã là người có tránh

nhiệm.

Đến khi trở về nhà, vừa đóng cửa phòng là tôi hoàn toàn suy sụp, qụy

ngã trên giường mà rên rỉ kêu :

--Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi!

Đã mấy ngày tôi không gặp Sở Liêm. Vân Phàm cũng không đến thăm

tôi, anh muốn tôi có khoảng thời gian thật sự an tĩnh để suy nghĩ. Nhưng,
tâm tình tôi rối laọn, sa sút thế này, tôi làm sao còn đủ sức đắn đo suy nghĩ?
Ba ngày qua tôi luôn có cảm giác không thực, nó giống như một giấc
mộng, như một trò dùa....Tôi thường ngồi một mình trước cửa số, ôm đàn
mà mông lung nghĩ chuyện của tôi, không, là câu chuyện của chúng tôi :
tôi, Lục Bình, Sở Liêm và Vân Phàm. Càng nghĩ tôi càng hồ đồ, càng mê
loạn, cuối cùng tôi buông ghita, ôm đầu mà hét cuồng điên với mình :

--Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa! Suy nghĩ, mày là

kẻ thù lớn nhất của tao!

Còn tình cảm, tình cảm thì không phải là kẻ thù của tôi sao? Chúng

hợp lại mà giày vò tôi, băm vằm cấu xé tôi.

Buổi tối ngày thứ ba thì Vân Phàm đến.

Khi anh đến thì mẹ vẫn còn trong bệnh viện, cha ở nàh nhưng đo qúa

mệt mỏi nên đã đi ngủ sớm. Tôi tiếp anh ở phòng khách.

Tôi ngồi trên salông. Anh ngồi cạnh tôi, ánh mắt long lanh nhìn tôi.

Giờ đang là cuối xuân đầu hạ, anh mặc chiếc áo sơmi màu đen, áo khoác
ngoài màu vàng lam, quần tây đen, trông anh khá điển trai, phong độ. Lần
đầu tôi phát giác anh cũng có khiếu thẩm mỹ đối với ăn mặc, hiểu nghệ
thuật phối màu cho hài hoà. Anh dựa nghiêng trong ghế, đuỗi chân, lẳng
lặng nhìn tôi. Tóc anh đày và đen, lông mi cũng đen như vậy, đôi mắt thâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.