GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 158

--Nhưng, ông an tâm mà đem Tử lăng giao cho một người đàn ông

như vậy sao?

--Sự thực, bất kể giao cho ai thì chúng ta cũng không an tâm, phải

không? Cha thê lương nói --Vì chúng ta là cha mẹ! Nhưng rồi có một ngày
chúng ta phải đối điện với việc con cái trưởng thành, phải tin một người
nào đó hay là tin vào tình yêu! Lục Bình đã tàn phế, nó thành đứa con vĩnh
viễn không biết niềm vui, tôi sao nỡ tước đi niềm vui của Tử Lăng?

Những lời cha nói khiến ruột gan tôi khô héo, đứt đoạn. Tôi run rẩy,

không chịu được khóc ròng, khóc vì tôi, vì Lục Bình, vì cha, vì mạng số
của chúng tôi.....

--Đi thôi! Cha gắng gượng kéo mẹ --Chúng ta lên lầu, tôi muốn bàn

bạc với bà, cũng để cho chúng bàn bạc --Cha ngừng giây lát, lại bảo --Vân
Phàm, ngày mai anh đến gặp tôi, Chúng ta cần lên kế hoạch, đúng không?

--Vâng, đúng vậy --Vân Phàm đáp.

Mẹ như còn muốn nói, muốn phát tiết nhưng bị cha lôi đi. Tôi vẫn

cuộn mình khóc trong salông, nước mắt vừa tuôn liền chảy như nước sông
Hoàng hà không đừng được.

Vân Phàm bước đến ngồi cạnh tôi. Anh đang tay ôm chặt tôi, giọng

thủ thỉ như có lỗi.

--Tử Lăng, anh thật sự xin lỗi đã mang giông bão tới cho em. Giờ tất

cả đã qua đi, sau này mọi điều sẽ tốt đẹp thôi, anh bão đảm!

Tôi vùi đầu vào lòng anh khóc ngấc, nói :

--Vân Phàm, anh không ức hiếp em chứ?

--Anh yêu em còn không hết, thật đấy! Anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.