GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 156

Nước mắt của tôi tự nhiên lại trào ra khóe. Tôi vốn là đứa con gái hay

khóc mà. Tôi ngậm nước mắt ngước nhìn người cha thân yêu của tôi.

--Tử Lăng! Cha nói thân thiết, ý sâu xa --Cha luôn mong muốn hiểu

được on, cho con tự đo nhất. Con không muốn thi đại học, cha liền đồng ý.
Con muốn học đàn, cha liền cho con học đàn. Con thích văn học, cha mua
ngay cho con đủ sách văn học.....Mọi chuyện cha đều chiều theo con, thuận
theo con. Nhưng, lần này, con có biết chắc con đang làm gì không?

Tôi nhìn sang Vân Phàm, liền chạm phải đôi con ngươi khẩn trương,

van nài của anh, ánh mắt ấy khiến tim tôi đập mạnh. Thế là tôi nhìn thẳng
cha, đáp nho nhỏ :

--Đạ, con biết!

--Con có chắc chắn biết thế nào là tình yêu không? Cha lại hỏi.

--Đạ, con biết!

--Nếu vậy, con chắc chắn yêu Vân Phàm chứ?

Ôi! Hãy để cho tất cả nhanh chóng trôi qua đi! Hãy để cho cuộc ''

thẩm vấn '' này kết thúc mau đi! Hãy để tôi tránh khỏi tất cả đi! Tôi vùng
vẫy trong tuyệt vọng, bụm mặt, nức nở hét :

--Vâng, vâng, vâng! Con yêu anh ấy! Cha cha gả con cho anh ấy đi!

Cha đồng ý với con đi!

Vân Phàm buông tôi ra, đứng thẳng lên. Tôi nghe cha nói buồn bã,

nặng nề với Vân Phàm :

--Vân Phàm, tôi nằm mơ cũng không ngờ được anh trở thành con rể

của tôi! Giờ, việc đã tới nước này, tôi không còn gì để nói......Cha cắn răng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.