GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 173

GIẤC MỘNG SAU RÈM

Quỳnh Dao

www.dtv-ebook.com

Chương 14

Tôi vĩnh viễn không quên được cảnh tượng đưa tiễn ở sân bay, vĩnh

viễn không quên được ánh mắt yêu thương của cha, đôi mắt sưng húp của
mẹ, vĩnh viễn không quên được thái độ muốn nói lại thôi của Sở Liêm khi
nắm tay tôi và ánh mắt đau đớn không đành rời xa của anh. Lục Bình
không đến phi trường, tôi chỉ có thể nói với Sở Liêm :

--Thay em hôn Lục Bình!

Anh thừa lúc đông người thì thầm bên tai tôi :

--Anh có thể thay Lục Bình hôn em không?

Tôi vội thoái lui, giả vờ không nghe, chạy đi tạm biệt từng người : bác

Sở trai, bác Sở gái, Sở Y. Đào Kiếm Ba cũng đến, còn mang theo máy chụp
hình, bấm lia lịa không ngừng. Mẹ kéo tôi, không ngớt đặn đò đủ điều, nào
cẩn thận coi chừng nóng lạnh, nào phải biết săn sóc mình, phải thường viết
thư về nhà....giống như tôi là đứa bé con ba tuổi.

Cuối cùng, chúng tôi lên phi cơ, mọi từ biệt kết thúc, phi cơ lăn

bánh....cuối cùng phi cơ bay lên trời cao. Tôi quay nhìn Vân Phàm mà lòng
bồi hồi, hoang mang, tôi đã thật sự theo anh bay ư? Thật sự bỏ lại người
thân và hoàn cảnh sống mà tôi đã quen thuộc hai mươi năm nay ư? Thật sự
không màng tất cả mà bay về phía chân trời mênh mang, tương lai mờ mịt
đó ư? Lòng tôi hoảng loạn, không tự chủ khoé mắt nóng lên, tôi lại muốn
khóc.

Vân Phàm cười dịu đàng với tôi, nắm chặt tay tôi, nhỏ nhẹ nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.