muốn xem phong cảnh.
--À, ra cô nhóc muốn mở tầm mắt, phải không? Anh cười âu yếm --
Thực tình thì chỉ sau nửa tiếng là em đã chán rồi, ngoài ấy trừ mây ra, em
không thấy gì khác đâu --Anh nhấn chuông gọi tiếp viên hàng không --Cho
tôi một chai sâm- banh.
--Anh gọi sâm-banh làm gì? Tôi có hơi lạ.
--Để chuốc cho em say --Anh cười nói --Chỉ cần em vừa say là sẽ ngủ
ngon ngay.
--Sâm-banh không khác nước ngọt, uống không say --Tôi nói.
--Thật không? Đôi mắt đen của anh ngời sáng.
Thế là chuyện ngày cũ liền hiện trước mắt tôi, tôi phì cười, nắm bàn
tay anh, tôi nói :
--Phí Vân Phàm.....
--Khụ....khụ.....-Anh ho sù sụ.
Tôi sực nhớ, cười gọi :
--Vân Phàm!
--Tạm được! Anh quay sang hỏi --Chuyện gì?
Anh xem, anh phá đám như vậy làm em quên mất mình muốn nói gì.
--Quan trọng lắm, phải không? Anh cười hi hi --Có phải ba chữ đó
không?
--Ba chữ? Tôi ngơ ngác.