GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 183

Anh gật đầu, bước đi mở cửa xem từng căn phòng, sau đó anh vẫy tay

gọi tôi :

--Đến đây nào, Tử Lăng!

Tôi bước tới. Anh nói :

--Đây là phòng ngủ của chúng ta.

Tôi trợn mắt líu lưỡi nhìn gian phòng trải thảm đỏ,chiếc giường tròn to

trải ra trắng muốt, bàn trang điểm màu trắng, ghế ngồi trang điểm cũng
màu trắng, trên tủ liền giường có hai ngọn đèn chụp màu trắng. Nhưng điều
huyễn hoặc tôi không phải cách trang hoàng lộng lẫy này mà là ở khung
cửa sổ dài chạm đất đã được rủ kín bằng từng chuỗi hạt châu! Những chuỗi
hạt châu bằng thuỷ tinh trong suốt, lớn có nhỏ có, hình tròn, hình bầu dục,
giống như từng chuỗi hạt mưa! Tôi chạy ào tới ôm vào lòng nhưng chuỗi
hạt đó, những hạt châu va nhau leng keng, âm thanh quen thuộc, gần gũi
biết bao! Tôi tựa đầu lên rem châu, quay nhìn Vân Phàm, nước mắt vô
dụng của tôi lại trào ra, tôi nghẹn ngào, kích động nói :

--Vân Phàm, làm sao anh làm được điều này?

--Đo thước tấc xong thì bảo họ đặt làm.

--Anh...anh...Tôi lắp bắp...sao...phải...phải làm như vầy?

Anh đến cạnh tôi, âu yếm ôm tôi.

--Nếu không có bức rèm châu này, anh làm sao có thể cùng em '' cùng

chia chung giấc mộng này '' hử.

Tôi nhìn đôi mắt đen tuyền sâu sắc của anh, nhìn gương mặt già giặn

mà chân chất của anh mà lòng cảm động lẫn xót xa. Tôi ôm cổ anh, hôn
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.