GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 195

.....nghĩ chắc em và vân Phàm đã đu lịch khắp châu Âu rồi, phải

không? Khi em đang uống sâm-banh ở Paris, không biết em có nhớ về nơi
bờ biển xa xôi này có người đang âm thầm nhớ thương em? Không biết em
có còn nhớ đến khu rừng nhỏ ở Dài Loan và những đêm mưa liên miên của
mùa đông? Anh nghĩ, những kỷ niệm đó đã sớm bị xóa nhoà trong văn
minh vật chất của phương Tây rồi!

.....Lục Bình và anh cũng tốt thôi. Bọn anh đã dần ổn định cuộc sống

vợ chồng. Buổi sáng anh đi làm, tối về nhà. Những khó chịu mà Lục Bình
tích tụ trong ngày, buổi tối có thể đồn hết cho anh......Bọn anh thường nhắc
đến em, những gàn dở của em, những suy nghĩ của em, rèm châu của em và
giấc mộng đó của em! Giờ em có còn giấc ảo mộng đó không ?......

Thư tuột khỏi tay tôi, tôi ngồi thừ ra rồi chậm chạp nhặt thư lên, ném

nó vào trong lò sưởi. Tôi ngồi bó gối trân trân nhìn thư bùng cháy trong
lửa. Thoáng chốc bức thư đã cháy thành tro. Tôi cầm bì thư lên lại ném vào
trong lửa. Chờ bì thư đó cũng hóa thành tro tôi mới từ từ ngẩng đầu lên.
Giờ tôi mới phát hiện Vân Phàm đang lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi mở miệng định giải thích với anh, nhưng Vân Phàm lắc đầu, đưa

tôi ly rượu đã pha rồi.

--Anh pha cho em đó --Anh nói --nhạt lắm, uống xem có ngon không.

Tôi nhận ly rượu, nhấp một ngụm, hương vị thơm ngon.

--Anh đạy cho em hư rồi --Tôi nói --Em vốn không biết uống rượu.

Anh ngồi xuống cạnh tôi. Ánh lửa làm hồng má anh.

--Uống một chút sẽ không hư --Anh thong thả nói --Thỉnh thoảng say

khướt cũng là chuyện vui trong đời --Anh nhìn tôi đăm đăm --Ngày mai em
có muốn đi đâu chơi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.