--Gì thế anh?
--đã là mùa xuân rồi, em biết không?
--Vâng, em biết.
--Trong thành phố có lẽ không nhận thấy được hơi hướm mùa xuân,
nhưng vừa ra ngoại ô em sẽ thấy mùa xuân ra sao.
--Anh có đề nghị gì, phải không? Tôi hỏi.
--Đúng vậy --Anh kéo tôi đến trước mặt anh, đặt tôi ngồi trên gối anh,
đang tay ôm tôi --Em có nhớ anh từng nói anh có căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô
không?
Tôi gật đầu.
Thế là, ngày hôm sau chúng tôi mang theo những vật dụng cần dùng,
chạy xe về phía '' căn nhà gỗ nhỏ '' đó. Trong tưởng tượng của tôi thì
khoảng cách có lẽ dài chừng từ Dài Bắc tới Bích Đàm, nào ngờ, chúng tôi
đi từ sáng sớm đến chiều, mất mười tiếng đồng hồ mới chạy vào trong khu
rừng rậm cây to cao ngút trời.
--Căn nhà gỗ nhỏ của anh ở trong khu rừng rậm? Tôi ngạc nhiên hỏi :
--Nếu căn nhà gỗ nhỏ không ở trong rừng rậm thì nào đâu còn ý vị gì.
Tôi ngắm chung quanh, nắng chiều lọt qua khe lá rải ánh sáng vàng
lốm đốm trên mặt đất. Phải rồi, đang là mùa xuân, khắp nơi tràn trề hơi thở
mùa xuân, cây nhú mầm non, cỏ xanh mượt mặt đất, hoa bách hợp hoang
mọc đầy, tỏa hương thơm hoà lẫn mùi cây cỏ nồng ấm dễ làm say người.
Tôi hít sâu một hơi, ngước nhìn trời xanh mây trắng, thích thú reo :
--Rừng rậm đáng yêu qúa! Sao anh không sớm đưa em đến đây?