GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 201

--Này, làm gì ngẩn người ra thế? Chúng ta đã tới nơi rồi.

Tôi sực tỉnh, giờ mới nhận ra chúng tôi đang đừng trước căn nhà gỗ

nhỏ! Ô, căn nhà gỗ nhỏ! Một căn nhà gỗ thật sự! Một căn nhà được cất toàn
bằng gỗ nguyên to nặng, nóc nhà, vách, cửa....đều bằng những thanh gỗ.
Căn nhà nằm bên hồ, có cầu gỗ xây thẳng ra mặt hồ, chân cầu cột mọt
chiếc xuồng cây nhỏ. Trong lúc tôi đang nhìn ngắm khắp nơi thì một ông
già người Ý chạy tới. Ông già nói xí xô xí xào một tràng với Vân Phàm.

Tiếng Ý của tôi tuy vẫn còn tệ nhưng tôi đã có thể hiểu được đôi chút,

tôi ngạc nhiên hỏi Vân Phàm :

--Thì ra anh đã tính toán trước là chúng ta sẽ đến, phải không? tôi nhìn

ông già người Ý --Ông này đo anh thuê à?

--Không, ông ấy ở vùng này. Ông trông chừng cho mười mấy căn nhà

ở đây và mỗi nhà cho ông một ít tiền.

Cửa mở, tôi định bước vào chợt nghe có tiếng hai con ngựa hí. Tôi liếc

nhìn Vân Phàm, nói nhỏ :

--Điều đó không thể! Đừng nói với em là anh đã sắp xếp sẵn hai con

ngựa!

--Trên đời này có gì là không có thể --Anh cười tủm tỉm --Em đi sang

phải, bên đó có một chuồng ngựa.

Tôi buông rơi túi xách, chạy thẳng qua chuồng ngựa bên phải căn nhà.

Tôi liền thấy hai con ngựa : một con cao to có màu lông đen tuyền, con kia
nhỏ hơn tí chút thuần một màu trắng. Chúng đứng nơi đó, đẹp đẽ, quí phái,
kiêu hãnh ngẩng đầu hí dài. Tôi cứ không ngớt trầm trồ. Vân Phàm đi đến
cạnh tôi, đưa cho tôi thỏi đường.

--Em thử xem, nó thích ăn đường nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.