GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 243

--Đừng qúa đa sầu đa cảm thế !-- Chị cười cười --Cô an tâm, khi tôi

lấy được học vị thạc sĩ, tôi sẽ tìm lại được lòng tin của mình !--Chị lại nhìn
tôi chằm chằm --Tạm biệt, Tử Lăng.

Rõ ràng là chị muốn đuổi khách. Tôi cũng không thể ì ra không đi.

Đứng lên, tôi đăm đăm nhìn chị, nước mắt đàn dụa. Chị nói đúng, người
chị dịu đàng, đa tình của tôi đã chết! trước mặt tôi là một phụ nữ lãnh đạm,
tàn nhẫn, lạnh lùng! Tôi nhắm mắt, sau đó tôi lắc mạnh đầu, lấy nghị lực
nói :

--Được rồi, tạm biệt chị! Lục Bình, em cầu chúc chị sớm lấy được học

vị thạc sĩ, sớm lấy lại lòng tin và kiêu ngạo của chị!

--Đến bây giờ tôi mới nghe cô nói một câu ra hồn --Chị nói.

Tôi không còn nhẫn tâm nhìn chị, cũng không muốn tiếp tục cuộc nói

chuyện này, tôi càng hết cách ở thêm một giây nào trong căn phòng này, tôi
chạy qua sân, xông ra cổng.

Nước mắt tôi mờ mịt, bước chân lảo đảo, tôi suýt dụng vào chiếc xe

gắn máy từ đầu hẻm đang lao vào.

Xe thắng két, tôi giật mình đứng lại, muốn tránh đi nhưng không thể

vì Sở Liêm đã nắm chặt tay tôi.

--Tử Lăng !--Mặt mày anh trắng nhợt, giọng khản đặc --Em còn muốn

tránh anh sao?

Tôi đờ đẫn nhìn anh, trong lòng bối rối, khổ đau giằng xé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.