GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 245

--Sở Liêm, anh là một điễn viên thật kém cỏi.

Thoắt chốc anh đường như sụp đổ, mắt anh đỏ vằn tia máu, nhìn tôi

đăm đắm, giọng khàn khàn run run :

--Chúng ta qúa sai lầm rồi Tử Lăng ơi! Ngay từ đầu chúng ta không

nên điễn màn kịch này.

--Nhưng, không phải chúng ta đã điễn rồi sao ?--Tôi nói có phần trách

cứ --Đã điễn rồi thì phải điễn cho tốt vai điễn của mình chứ!

--Em đang trách anh sao? --Anh cay đắng nói --Em trách anh điễn tồi

vai người chồng, không giống như em đã điễn thành công vai người vợ?
Đúng lắm, --Giọng anh gay gắt --Em là một điễn viên giỏi, điễn rất đạt vai
của mình! Em điễn rất thành công vai Phí phu nhân mà! Còn anh thất bại
rồi, anh sinh ra đã không có tố chất điễn kịch!

--Anh lầm rồi, Sở Liêm.--Tôi chậm rãi nói --Em khác anh. Em vốn

không điễn kịch. Vân Phàm hiểu rõ tất cả về em. Em chưa từng nguỵ trang
gì trước mặt anh ấy, vì anh ấy đã biết chân tướng sự tình từ lúc ban đầu.

--Thật sao ?--Anh nghi ngờ nhìn tôi hỏi.

--Thật !--Tôi khẳng định.

--Ồ !--Anh trợn mắt líu lưỡi, một lát mới đỡ trán,lắc lắc đầu --Anh

không hiểu con người Phí Vân Phàm này! Không hiểu !--Anh trầm tư hồi
lâu --Nhưng, hai năm nay em sống vui vẻ không?

Tôi lặng thinh.

--Không vui, đúng không? --Anh liền hỏi, mắt anh chớp sáng tia hy

vọng mong cầu --Em không vui, đúng không? Vì vậy, em trở về? Bầu bạn
với một người đàn ông mà em không yêu, em vĩnh viễn không vui?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.