GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 247

anh nên tha thứ cho chị.

--Hơ hỏng ?--Anh kêu --Cô ta cố tình làm, em hiểu không? Cô ta lấy

việc hành hạ anh làm niềm vui sướng của cô ta. Khi anh nói với cô ta có thể
tìm một nơi cất chân giả này, hoặc là gắn vào chân, khỏi tốn công lấy ra
gắn vào, em có biết cô ta thế nào không? Cô ta nói, tôi còn một chân, tôi
không dùng nổi thứ đó! Em có hiểu cho anh không? Cô ta cố ý hành hạ anh
từng giờ từng phút. Cô ta muốn anh đau đớn khổ sở, em hiểu không?

Tôi ngậm nước mắt đau khổ nhìn Sở Liêm, tôi biết những lời anh nói

là thật. Tôi đã gặp Lục Bình, nói chuyện với chị, tôi biết những gì Sở Liêm
nói là sự thật.

--Sở Liêm, sao anh để chị biết chuyện của chúng ta?

Anh nhìn tôi nồng nàn, chợt anh áp chặt bàn tay mạnh mẽ, nóng bỏng

của anh lên tay tôi. Tôi giật mình muốn rút tay ra, nhưng anh nắm chặt
không buông. Anh mắt anh đữ đội nhìn tôi như hút hồn.

--Tử Lăng !--Anh gọi tha thiết --Bởi vì anh không thể không yêu em!

Lời thú nhận thẳng thắn, nồng nhiệt mãnh liệt này thoắt chốc đã đánh

ngã tuyến phòng thủ cuối cùng của tôi, tôi khóc tức tưởi, muốn nói với anh
nhưng thốt không thành tiếng, tôi chỉ có thể lặp đi lặp lại :

--Sở Liêm ôi Sở Liêm!

Anh nhào về phía tôi, nắm tay tôi chặt hơn.

--Hãy tin anh đi Tử Lăng! Anh đã thử sức, anh đã đấu tranh đế quên

em. Anh từng tự nhủ sẽ làm người chồng tốt của Lục Bình. Nhưng, khi anh
đối điện với cô ta, người anh nhớ đến lại là em. Khi cô ta oán thán anh lầm
lỡ tiền đồ của cô ta thì người anh nhớ tới giấc ảo mộng của em. Chạy xe
trên đường, anh nhớ cảnh tượng em ngồi sau lưng anh, tóc cọ và má anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.