GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 246

--Ô, Sở Liêm !--Tôi nói nho nhỏ --Nếu nói em không vui là em đã đối

gạt. Vân Phàm có trăm ngàn cách mang mới lạ cho em. Hai năm nay em
luôn bận rộn đến quên thở, lúc nào cũng vui vẻ --Tôi nghĩ ngợi --Em không
thể nói em không vui. Sở Liêm, em không thể nói, vì đó là sự thật.

--Hay lắm !--Anh nghiến răng --Anh ta đã dùng tiền thoả mãn hiếu kỳ

của em. Anh ta có tiền, anh ta dễ dàng làm được.

--Quả thật là tiền bạc giúp cho anh ấy nhiều --Tôi nói nhỏ --nhưng,

cũng cần anh ấy phải dụng tâm.

--Em nói thế là có ý gì? --Anh lầm bầm hỏi.

--Không, đừng hỏi em có ý gì. Em cũng không hiểu anh ấy như anh.

Kết hôn hai năm nhưng đối với em, anh ấy vẫn là một câu đố. Em không
muốn nói về anh ấy.--Tôi ngước nhìn Sở Liêm --Nói về anh đi! Sở Liêm,
tại sao anh chị làm ra nông nổi này?

Sắc mặt anh hốc hác, tiều tụy.

--Làm sao đến nông nổi này ?--Anh nghiến răng nói --Tử Lăng, em đã

gặp qua chị em rồi, em nói xem làm sao có thể sống chung với người đàn
bà mắc chứng điên ngược đãi mọi người?

--Chứng điên ngược đãi ~--Tôi kêu nhỏ --Anh nói chị như vậy là

không công bằng. Chị chỉ vì tàn phế nên tự ti mặc cảm và hơi gây hấn mà
thôi!

--Vậy sao ?--Anh nhìn tôi trân trân --Em không là chồng cô ta, em

hiểu sao? Khi em đi làm suốt ngày, tối về nhà, trên bàn ăn đặt cái chân giả,
em có cảm tưởng gì?

--Ô !--Tôi quay đầu tránh, nhớ lại cảm giác buồn nôn và kinh sợ khi

thấy chân giả đó trên salông --Chẳng qua chị hơ hỏng --Tôi gượng nói --

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.