GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 248

Và khu rừng nhỏ đó....ôi, Tử Lăng, em còn nhớ khu rừng nhỏ đó không?
Những ngày nghỉ, em thường ngồi trong rừng đó hàng mấy giờ, còn anh
như thằng điên mà hát tên em. Đã bao lần, anh như thằng ngốc ngồi đó
khóc thầm. Ôi, Tử Lăng, anh thật sự qúa hối hận. Anh thực không nên vì
cái chân đó mà trá một giá qúa đắt như vậy.

Một giọt nước mắt rớt vào ly cafe của tôi. Nghe những lời kể lể chân

tình của anh mà tim tôi tan nát. Bao nhiêu chuyện cũ như sống đậy, tiếng
anh hét điên cuồng trong rừng, tiếng anh gào to trên phố, lời tâm tình bên
cửa sổ, những lần đạo bước dưới mưa....ôi, người yêu cuồng nhiệt và ngốc
nghếch của tôi! Ai đã biến anh thành tiều tụy thế này, gầy gò thế này? Ai để
chúng tôi yêu nhau rồi để chúng tôi phải biệt ly? Số mạng trêu người đến
thế này thôi! Nước mắt tôi chảy tràn trên má, nghẹn ngào nói :

--Sở Liêm, anh nói những lời này nào còn ích gì chứ?

--Có ích đấy, Tử Lăng !--Anh nhiệt liệt nói --Em đã gặp qua Lục

Bình?

--Vâng.

--Cô ta nói bọn anh muốn ly đị?

--Vâng

--Em thấy không, Tử Lăng? Chúng ta vẫn còn cơ hội --Anh nhìn tôi

thắm thiết, nắm tay tôi đến phát đau --Trước kia chúng ta từng làm sai, giờ
vẫn còn cứu chữa kịp. Chúng ta đừng để sai lầm kéo dài. Sau khi anh ly đị
xong, chúng ta có thể tìm lại hạnh phúc của chúng ta, phải vậy không em?

--Sở Liêm !--Tôi kinh hoàng kêu --Anh đừng quên, em không phải là

người tự đo, em còn có chồng mà!

--Anh có thế ly đị, em sao không thể ly đị chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.