GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 270

--Này, chị ơi! Chúng tôi không có cách giúp chị được --Cô nhìn tôi

quan tâm --Chị không được khoẻ, phải không? Có cần bác sĩ không?

Tôi không cần bác sĩ, tôi chỉ cần Vân Phàm! Tôi đứng lạc lõng trong

phi trường rộng lớn, nhìn đám đông qua lại không ngớt mà thầm kêu gào :
Vân Phàm, Vân Phàm, anh đang ở đâu? tôi len lỏi trong đám đông, đến
từng bàn tiếp tân của từng hãng hành không để hỏi có ai tên Phí Vân Phàm
đã đáp phi cơ đi không. Người đông đảo, phi trường hỗn loạn, không khí
ngột ngạt...mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, bụng tôi đau nhói, tôi vịn bàn tiếp tân,
mắt mờ dần. Vân Phàm, Vân Phàm, Vân Phàm....tim tôi điên cuồng gọi tên
anh, miệng thì không ngớt hỏi : Có ai gặp Phí Vân Phàm không? Có ai gặp
Phí Vân Phàm không? Rồi tôi ngã xuống, hoàn toàn mất hết tri giác.

Khi tỉnh lại, vật đầu tiên đập vào mắt tôi chính là bức rèm châu trong

phòng ngủ của tôi. Rèm châu? Tôi đang ở đâu đây? Sau đó, tôi cảm thấy có
người nắm tay tôi, tôi bật đậy : Vân Phàm! Đúng là anh rồi! Tôi chạm vào
ánh mắt của anh. Anh đang ngồi trên mép giường, nắm tay tôi, lo lắng, xót
thương cúi nhìn tôi.

--Vân Phàm !--tôi kêu lên mừng rỡ, gắng gượng ngồi đậy --Là anh

thật sao? Là anh thật sao? Anh không đáp phi cơ đi mất sao?

--Là anh đây, Tử Lăng! --Anh xót xa nói, nước mắt đầy mặt --Em

không sao rồi. Tử Lăng, em nằm xuống đi. Em cần nghỉ ngơi.

--Nhưng, anh ở đâu? --Tôi vừa khóc vừa cười --Em đã tìm khắp thành

phố Đài bắc mà không thấy anh. Anh ở đâu?

Anh âu yếm vuốt tóc tôi, vuốt ve gò má tôi.

--Anh ở trong nhà --Anh nhỏ nhẹ nói --Khoảng 8 giờ tối thì anh về

nhà. Anh muốn gặp em một lần và để nói chuyện với em. Nhưng, em
không ở nhà, đồ đạc của em cũng còn nguyên. Gọi điện thoại cho cha mẹ
em thì họ bảo em vừa gọi điện thoại đến tìm anh. Thế là anh không dám rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.