GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 37

--Tử lăng, anh nói, em muốn làm gì trong tương lai?

--Ồ, em là người có chí lớn, tôi mỉ cười đáp, em chỉ muốn sống tốt,

sống vui vẻ, sống được an tâm....Tôi đừng một lát, mấy câu này là ai nói
nhỉ? À, buổi tiệc hôm đó, Phí Vân Phàm kỳ lạ đó! Tôi lắc đầu, tiếp tục nói,
em muốn viết chút văn chương, làm mấy bài thơ, học ít âm nhạc...giống
như đàn ghita, đàn organ, sau đó, làm một con người bình thường.

Ai đa! Lục Bình kêu khẽ, hai người đang ôn tập hả?

--Đúng vậy, Sở Liêm cười nói, đúng vậy, Tử Lăng đang giúp anh ôn

tập.

--Sở Liêm, Lục Bình bất mãn kêu lên, anh đang làm trò quỷ gì vậy?

Sở Liêm ngẩng đầu nhìn chị. Đôi mắt đen tuyền của chị đang mỉm

cười đừng trên mặt anh, hai hàng mi cong dài hơi rũ xuống, khuôn mặt
trắng nõn ôn nhu, ấm áp. Tôi chú ý thấy sắc mặt của Sở Liêm biến đổi,
hoàng tử ếch gặp công chúa của mình lập tức hiện nguyên hình của nó.
Anh hất một họn tóc đen ra sau, nhiệt tình nói :

--Tử Lăng không muốn anh ôn tập giúp...

--Coi chừng mẹ nổi giận đấy! Lục Bình liền tiếp lời.

--Tại em không muốn ôn tập, tôi bực tức la lên.

Ánh mắt Lục Bình trước sau vẫn đừng trên mặt Sở Liêm.

--Được rồi! Cuối cùng chị nói, không hề nhìn tôi, hôm nay hai người

không ôn tập, rút trong căn phòng nhỏ này làm gì? Chúng ta xuống lầu đi.
Đi nghe đĩa hát.

--Chị nắm Sở Liêm kéo đi, đi thôi, Sở Liêm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.