GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 45

--Cha không cần nói gì đâu. Tôi kiên quyết --Bao năm nay cha mẹ nói

với con điều này điều nọ, giờ con cảm thấy người cần nói rõ ràng không
phải là cha mẹ mà là con! Con nghĩ, con cần phải tỏ rõ la6.p trường và suy
nghĩ của con, đó là....Tôi nói từng tiếng --con không muốn học đại học!

Trong phòng la9.ng hồi lâu, mọi người đều chăm bẳn nhìn tôi. Ánh

mắt cha đắn đo nghĩ ngợi, mẹ trái lại đầy vẻ cáu kỉnh.

--Thôi được --cuối cùng cha mở miệng --Vậy con muốn làm gì, con

nói xem!

--Lang thang! Tôi trả lời nho nhỏ.

Cha nhảy dựng, mặt tái xanh.

--Con đừng thấy thường ngày cha nuông chiều mà con phóng túng

không biết trời cao đất đày! Cha nghiêm khác nhìn tôi --Con muốn lang
thang? Con nói vậy là có ý gì?

--Xin đừng hiểu lầm hai từ này --Tôi nhìn thẳng cha --Cha biết hôm

nay con làm gì không? Con lang thang cả ngày, thả bộ trên đường, nhìn
người qua lại, nhưng trong đầu con không ngừng suy nghĩ, quan sát. Con
không biết tương lai của con ra sao, vì con phát hiện con chỉ là một người
bình thường. Cha, cha đừng ép con, một đứa con bình thường trở thành
rồng thành phụng. Hôm nay con trông thấy hàng trăm hàng ngàn người trên
phố, trong họ có mấy người là rồng là phụng chứ? Cứ lấy người trong nhà
mà nói, cha tốt nghiệp cao đẳng triết học nhưng giờ đây cha là một thương
gia bình thường. Mẹ học đại học kinh tế nhưng mẹ cũng là một người mẹ,
người vợ điển hình. Còn chú Phí, cháu biết chú học lịch sử nhưng cũng đi
làm xuất nhập khẩu như cha cháu. Phí Vân Phàm --Tôi nhìn anh --chỉ có
anh, tôi không biết anh học gì làm gì, chỉ biết anh cũng chẳng phải là rồng
là phụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.