GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 47

--Thuấn Quyên! Lần nữa cha ngăn mẹ --Em đừng la ó nó nữa! Cha

quay đầu nh'in tôi, trong đáy mắt thoáng có buồn bã và cảm xúc sâu sắc --
Con gái --Cha khàn giọng --Cha nghĩ cha có thể hiểu con. Bất luận thế nào
thì con cũng đã thuyết phục được cha --Cha bước sang đưa tay vò vò mái
tóc ngắn của tôi, nhìn thẳng vào tôi --Tử Lăng, con đừng tự cho mình là
bình thường, có lẽ con là người không bình thường nhất trong nhà ta!

--Hay qúa! Mẹ hét --Anh lại thuận theo nó rồi. Bao giờ nó cũng có

cách thuyết phục anh! Người cha như anh....

--Thuấn Quyên! Cha ôn tồn nói -- Con cháu có phúc phận của con

cháu, em đừng quá lo lắng. Cha lại nhìn tôi, Tử lăng, con đồng ý với cha
một chuyện thì cha không ép con thi đại học.

Tôi nhìn cha, trong chớp mắt này tôi hiểu giữa cha von chúng tôi đã có

sự tương thông tâm linh, đôi bên hiểu nhau và cùng tán thưởng nhau. Trong
đòn gmáu của tôi rốt cuộc đang chảy đòng máu của cha tôi! Tôi cảm động
muốn khóc. Tôi chớp mắt, nhỏ nhẹ nói :

--Cảm ơn cha, cha!

Cha âu yếm nhìn tôi một hồi.

--Nói cho cha biết xem con gá --Cha thân thiết hỏi, ngoài suy nghĩ và

quan sát ra, trước mắt con còn muốn làm gì?

--Con muốn học vài thứ. Tôi đáp, nhìn nhìn Vân Phàm, trước sau anh

vẫn cười cười nhìn tôi như có điều nghĩ ngợi. Trước tiên, tôi nhìn anh, Vân
Phàm, tôi luôn nhớ tiếng đàn ghita của anh đêm đó, anh có đồng ý đạy tôi
không?

--Rất đồng ý --Anh vội vàng đáp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.