GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 56

--Tôi là chủ ở đây.

Tôi giật mình nhìn anh chằm chằm.

--Sao thế? Anh cười hỏi, lạ lắm à?

Tôi tròn mắt không tin. Anh cười, nhún vai.

--Giống như cô nói, tôi không phải là rồng là phụng, chỉ là một thương

nhân bình thường.

--Tôi...tôi thật không tin --Tôi lúng búng, tôi cho rằng....anh mới từ

châu Âu về.

--Qủa thật là tôi mới từ châu Âu về, chính vì cái quán này, anh nói, ở

La Mã, tôi cũng có một quán ăn, ở Washington cũng có một cái.

--Ồ! Tôi lom lom nhìn anh như nhìn quái vật, tôi thật không sao liên

tưởng anh với nhà hàng được.

--Nó phá hỏng đánh giá của cô đối với tôi, phải không? Anh nhìn tôi

sắc bén.

Tôi không thể che giấu mình dưới ánh mắt đó của anh, mà tôi cũng

không muốn giấu mình.

--Đúng vậy, tôi thực thà nói, tôi cứ nghĩ anh là một nhà nghệ thuật hay

một nghệ sĩ.

Anh mỉm cười.

--Nhà nghệ thuật hay nghệ sĩ thanh cao hơn chủ quán ăn sao? Anh hỏi,

nhìn đán vào tôi.

--Tôi....Tôi lúng túng đáp, tôi không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.