GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 57

--Cô không biết, nhưng quả thật cô cho là như vậy. Anh đã nói trúng

tâm trạng tôi.Anh dựa vào ghế, đốt thuốc, mặt mờ sau làn khói, nhưng đôi
mắt thì lại sáng quắc, chờ khi cô lớn thêm một chút, chờ khi cô trải qua
thêm một đoạn đời, cô sẽ nhận ra giá trị của nhà nghệ thuật cũng chẳng
khác mấy với chủ quán ăn. Nhà nghệ thuật khi bán tranh thì cũng là một
thương nhân mà thôi. Người thanh cao hay không, không phải ở nghề
nghiệp mà ở tư tưởng và tiết tháo của anh ta.

Tôi trố mắt nhìn anh, có phần huyễn hoặc. Anh lại cười nói với tôi :

--Rượu đến rồi!

Phục vụ đẩy một chiếc xe tới,giống như thường thấy trên phim, một

chai rượu tinh xảo đặt trong một thùng gỗ chất đầy nước đá, có hai ly thuỷ
tinh chân cao. Phục vụ đặt ly trước mặt chúng tôi, cầm chai mở nút, '' bốp ''
bọt trào ra miệng chai làm tôi kinh ngạc, tôi hỏi Vân Phàm :

--Gì thế này? Sâm banh hả?

--Đúng vậy --Nụ cười không tắt trên môi anh, để chức mừng tự đo của

cô.

Rót rượu đầy ly, phục vụ lui ra.

--Tôi chưa bao giờ uống rượu.

--An tâm, anh trấn an, sâm banh không làm cô say mèm đâu, nó không

hơn gì nước ngọt có ga, anh nâng ly với tôi, nào, chúc phúc cô!

Tôi bưng ly lên.

--Chúc phúc tôi về cái gì? Tôi cố ý điêu ngoa, đừng quên tên tôi là ''

thất ý ''.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.