GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 63

như vậy.

Sự thẳn của cô khiến anh bật cười.

--Gọi món khác cho cô nhé?

--Không cần đâu, tôi lại hớp một ngụm sâm banh --Bây giờ tôi cảm

thấy mình bồng bềnh như sắp bay bổng rồi, không còn ăn nổi bất kỳ món
gì. Sâm banh này chẳng mạnh hơn nước ngọt bao nhiêu. Ê, tôi càng uống
càng quen rồi.

Anh đưa tay muốn lấy cái ly của tôi.

--Cô uôngnhiều qúa. Cô say rồi.

--Không có, tôi lắc mạnh đầu, bóp chặt ly của mình, kể thêm cho tôi

nghe chuyện của anh đi.

--Chuyện của tôi cô biết hết rồi, còn gì nữa?

--Còn, chắc chắn còn nhiều. Anh là nhân vật thần bí, chuyện của anh

tầng tầng lớp lớp kể không hết. Anh kể đi, tôi rất thích nghe.

Vậy là anh kể, nhiều, nhiều lắm, những điều nghe thấy ở châu Âu,

những cô gái đẹp phương Tây, những chuyện lạ, những gặp gỡ của
anh...Tôi lắng nghe, tôi càng lúc càng nặng, mắt tôi càng lúc càng lung linh.
Tôi chỉ nhớ tôi cứ cười, cười mãi không ngừng. Cuối cùng, đường như đêm
rất khuya, anh kéo tôi ra khói nhà hàng, tôi dựa vào người anh, vẫn còn
cười, không biết chuyện gì đáng cười như vậy. Anh ấn tôi vào xe, tôi ngồi
lắc lư theo xe và bắt đầu đọc thơ. Nhất định tôi đã đọc đủ thứ loại thơ, vì
khi xe ngừng trước của nhà tôi, tôi còn đang đọc đi đọc lại bài thơ '' Một
giấc ảo mộng '' mà tôi viết :

Tôi có một rèm châu mộng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.