GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 77

--Em làm sao biết? Em làm sao có thể biết? Lục Bình mạnh hơn em

nhiều, tại sao anh không đeo đuổi Lục Bình mà cần em?

--Vì em sinh động, em có tư tưởng, vì em sôi nổi, nghịch ngợm, nhiệt

tình, sảng khoái. Ôi, --Anh cũng hét --anh chỉ mong em hiểu anh yêu em
biết bao! Chỉ mong em hiểu được anh chờ đợi em bao lâu! Chỉ mong em
hiểu em đã từng giày vò anh đến mức nào!

--Lẽ nào anh không giày vò em? Tôi nói năng lộn xộn --Em từng hận

anh muốn chết. Hận không lột đa anh, rút gân anh...

Anh áp môi chặn đứng miệng tôi, rồi ngẩng nhìn tôi.

--Giờ còn hận anh không? Anh ngọt ngào hỏi.

--Còn hận!

Anh lại hôn tôi.

--Phút giây này còn hận anh không? Anh lại hỏi.

Tôi tựa đầu vào bờ vai ướt nước mưa của anh, thở dài nhè nhẹ.

--Phút giây này em không còn có thể giận bất cứ thứ gì --Tôi mê man

nói, vì em qúa hạnh phúc. Thình lình tôi giật nẩy người --Nhưng, Lục
Bình....

--Xin đừng nhắc tới Lục Bình nữa, được không? Anh nhẫn nại nói.

Tôi quắc mắt với anh.

--Lục Bình cho rằng anh yêu chị, giờ chị cũng yêu anh.

Anh tròn mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.