GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 75

--Anh siết chặt tôi --Giờ mở mắt ra đi, Tử lăng! Nhìn anh đi, được

không? Anh rủ rỉ van nài --Tử Lăng! Tử Lăng!

Tôi từ từ hé mắt, len lén nhìn anh qua rèm mi hơi mở. Thế là, tôi nhìn

thấy khuôn mặt anh đã không còn tra9'ng nhợt mà đang bừng bừng đỏ, đôi
mắt long lanh nhiệt tình, đôi môi mong mỏng ươn ướt....Tôi bất chợt ngước
lên, không chút thẹn thùng đán chặt môi tôi vào môi anh, đán chặt, đán
chặt.... Tôi thở không nổi, cả người nóng bừng. Đột nhiên tôi mở bừng mắt
nhìn anh, cảm giác giận đữ và uất ức vô cớ chợt ào đến, tôi giậm chân, giãy
khỏi vòng ôm của anh.

--Em không nên gần anh! Em không nên chạm vào anh! Sở Liêm, em

phải tránh anh, tránh cho thật xa.

Anh sửng sốt hói :

--Sao vậy, Tử Lăng?

Tôi giậm chân thình thịch, không giữ được nước mắt trào ra khoé,

chảy tràn xuống má. Tôi lui sát đến bên góc tường, rút vào đó, run giọng
nói :

--Anh ăn hiếp em. Sở Liêm, bao nhiêu năm rồi anh luôn để em tin

rằng anh đang đeo đuổi Lục Bình, anh ăn hiếp em! Tôi rúm người lại --Em
không muốn gặp anh nữa. Anh là người không có lương tâm! Em không
muốn gặp anh!

Anh chạy qua nắm cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi góc tường.

--Em suy nghĩ một chút có được không? Em nghiêm túc suy nghĩ xem.

Anh khẩn thiết nói --Có khi nào anh chứng tỏ anh đang theo đuổi Lục
Bình? Có khi nào anh nói anh đang đeo đuổi cô ấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.