GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 83

Hát đứt anh nhìn tôi, ngón tay vẫn còn đạo trên đây đàn, làn điệu tuyệt

đẹp không ngừng tuôn ra từ ngón tay anh, như nước đập vào đá, như mưa
gõ vào cửa kính, như bọt sóng vỗ vào bờ, lăn tăn lưng tưng rất động lòng.
Tôi bị mê mẩn, lần đầu tôi phát hiện, ngoài đàn hay anh còn có giọng hát
rất tuyệt. Nhưng, thật sự điều làm tôi mê mẩn chính là tại sao anh có thể
nhớ lời thơ đó và có thể hát ra tình cảm đó. Tôi chống cằm ngơ ngẩn nhìn
anh.

Anh mỉm cười hỏi :

--Thế nào?

--Tôi gần như không tin -- Tôi thắc mắc --Anh làm sao có thể nhớ

được những câu đó?

--Trí nhớ của con người rất kỳ lạ --Anh nói, đốt lại điếu thuốc, phun

một ngụm khói đày đặc --Tôi nghĩ, cô đã tìm được '' Nếu mai gặp được
tương tri, Cùng nhau chung giấc mộng này !, phải không?

Tôi giật mình.

--Làm sao anh biết? Tôi thắc mắc.

Anh lại phun khói mịt mù.

--Cô hỏi vậy là đã thừa nhận rồi --Anh nói, ánh mắt sâu lắng --là Sở

Liêm phải không?

--Ô! Tôi kêu khẽ, cắn cắn môi --Anh là quái nhân, chuyện gì cũng

biết.

Anh cười khổ sở, rít thuốc không ngừng, đường như anh đang suy tư

chuyện g'i ghê lắm. Thật lâu anh không nói, sau đó, anh đột nhiên tươi tỉnh,
ngồi ngay người nhìn thẳng vào tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.