GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 85

chú nhìn tôi --Tóm lại, tôi xin chúc phúc cô, Tử Lăng! Kẻ có thể tìm được
một người '' Cùng nhau chung giấc mộng này '' không có nhiều.

--Ơ! Tôi đứng lên --Anh có thể giữ bí mật giùm tôi không?

--Cô cho rằng tôi là dài phát thanh à? Anh hậm hực hỏi, liền đó anh

cười cảnh giác --Tử Lăng, cô có thể hoàn toàn tin tưởng tôi. Tôi không phải
người lắm lời.

Anh đi về phía cửa, lại nhìn tôi hồi lâu.

--Tên Sở Liêm đó -- Anh hừ mũi nói -- là một kẻ có vận may.

Đúng Sở Liêm là người có vận may sao? Tôi không biết, nhưng khi

chúng tôi ở bên nhau, niềm vui thật vô bờ, Vì sợ Lục Bình biết, chúng tôi
không dám gặp nhau ở nhà, dù đang là mùa đông lạnh giá, nhưng chúng tôi
thường ở ngoài núi đồi hoang đã. Ngày chủ nhật, anh chở tôi trên xe gắn
máy chạy như bay ra vùng ngoại ô, đừng ở một sườn đồi nào đó, hay vào
trong một khu rừng không biết tên rồi đuổi bắt, dùa giỡn, tâm tình, ăn uống.
Tôi vui lắm, thường buông từng chuỗi tiếng cười giòn tan lan trong rừng
cây, núi đồi. Và khi đó anh sẽ bợ gò má tôi, say sưa hét :

--Tử Lăng, Tử Lăng! Tại sao chúng ta phải giữ bí mật? Anh thật muốn

hét cho cả thế giới biết '' Anh yêu em ''

--Thế thì, anh hét đi --Tôi cười nói --Hiện giờ anh có thể hét rồi!

Thế là anh đứng lên trong rừng, chụm tay hét như điên.

--Tôi yêu Tử Lăng! Tôi yêu Tử Lăng! Tôi yêu Tử Lăng!

Tôi chạy tới ôm lưng anh, cười nắc nẻ.

--Anh là tên điên! Anh là tên ngốc! Anh là kẻ bệnh tâm thần! Tôi cười

hét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.