GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 87

--Lục Bình hả? Anh trầm ngâm, nhìn con đường loáng nước mưa dưới

chân, bóng hai chúng tôi đang bập bềnh trong nước mưa --Đúng, Lục Bình
là cô gái tốt, nhưng luôn cho người ta cảm giác cô qúa toàn vẹn. Anh chưa
bao giờ nghĩ về cô là con người thật, vì cô qúa tốt, xinh đẹp, tề chỉnh,
nghiêm trang, không biết nói cười, mỗi năm thi đều hạng nhất, được lên
thẳng phổ thông, được tuyển thẳng vào đại học, cô là hiện thân của sự ''
hoàn mỹ '' Thời thơ ấu, khi chúng ta cùng nhau chơi dùa, anh luôn lo lắng,
sợ làm đơ quần áo của cô, sợ làm trầy sướt đa cô. Anh có thể cùng em lăn
lóc trong bụi đất, nhưng không muốn chạm vào người cô, cô như một con
búp bê bằng thuỷ tinh chỉ có thể ngắm nghía. Lớn lên, cô vẫn cho anh cảm
giác y như vậy, chỉ giống một món đồ bằng pha lê hoàn mỹ, đẹp đẽ mê
người nhưng không thực.

--Nhưng, anh thừa nhận là chị hoàn mỹ, đẹp đẽ mê người? Tôi cay

đắng hỏi, nỗi ganh tị không sao kềm giữ được.

--Đúng vậy --Anh thẳng thắn --Anh thừa nhận.

--Điều này chứng tỏ anh rất quan tâm đến chị, rất chú ý đến chị -- Tôi

bắt đầu hạch sách bắt đầu gây phiền phức, bắt đầu giận hờn vô cớ --Có lẽ,
trong thâm tâm, người anh yêu là chị chứ không phải là em, nhưng vì chị
qúa hoàn mỹ nên anh cảm thấy đeo đuổi chị quá khó khăn, vì thế mới rút
lui mà tìm loại hai, đi đeo đuổi con vịt xấu xí em đây, phải không?

Anh trố mắt nhìn tôi.

--Em đang nói gì vậy? Anh bực tức hỏi.

--Em đang nói -- Tôi trả lời nặng nề --người anh yêu vốn là Lục Bình,

anh chỉ sợ đeo đuổi không được chị....

Anh bóp chặt cánh tay tôi, bóp mạnh đến đỗi khiến tôi đau méo xệch

miệng. Anh liền cắt đứt giọng điệu của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.