GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 89

--Làm sao em biết? Tôi chu miệng, ngước mặt nhìn trời --Nếu anh

không yêu chị, tại sao thiên hạ ai ai cũng nói người anh yêu là chị? Cha me,
em cho rằng anh yêu chị, cha mẹ anh cũng cho rằng anh yêu chị, ngay cả
Lục Bình cũng nghĩ là anh yêu chị. Giờ anh lại thừa nhận chị vừa hàon mỹ
vừa mê người, vậy chắc là anh yêu chị rồi!

Anh đứng chết lặng nơi đó thật lâu, chỉ nghe tiếng anh thở nặng nề.

Tôi hết cách ngước nhìn trời nữa, mà thu ánh mắt từ trên tầng cao sâu thẳm
trở về, tôi chạm phải đôi mắt nảy lửa của anh.

--Đi! Anh bỗng kéo tay tôi chạy đi.

--Đi đâu? Tôi vùng ra, đứng lại bên đường.

--Đi nói rõ với cha mẹ em và cha mẹ anh, để họ thu hết những thứ ''

cho rằng '' đó về.

--Em không đi --Tôi nổi giận hỏi --Anh muốn làm gì? Muốn Lục Bình

thương tâm hả?

--Nếu cổ có thương tâm thì sớm muộn chúng ta cũng khiến cổ thương

tâm, phải không? Anh chăm bẳm nhìn tôi nói.

--Nếu chị yêu người khác thì chị sẽ không thương tâm....

--Nhưng, Tử Lăng! Anh tức tối nói --Vấn đề hiện giờ không phải cô

ấy thương ai mà là em không tin anh! Em cứ theo bắt chẹt, kỳ quyết anh
yêu cô ấy, anh phải làm sao mới có thể chứng minh anh không yêu chị của
em mà chỉ yêu em chứ hả? Em muốn anh làm sao chứng minh, em nói đi!
Em ra cho anh hàng mấy trăm điều cấm, không được thân mật với em ở
nhà em, không được nói với bất kỳ ai là anh yêu em, không được thế này,
không được thế kia,trái lại em cứ luôn miệng nói anh yêu Lục Bình. Tử
Lăng, em có nói lý lẽ không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.