GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 91

--Em không biết lòng anh, anh đau lòng. Em không biết lòng anh, anh

điền rồ --Anh lẩm bẩm gì như là đọc thơ.

--Anh nói gì? Tôi không hiểu hỏi, thật sự nghi ngờ anh mắc chứng tâm

thần phân liệt hay chứng điên thời kỳ đầu.

--Anh nghĩ --Anh buồn bã, u uất, ấm ức nói --khi em yêu thầm một cô

gái suốt mười mấy năm, khó khăn lắm cơ hội mới đến, em biểu thị tình yêu
si đại với cổ, trái lại cổ cứ bắt quyết em yêu người khác, em sẽ thế nào?
Ngoài đau lòng ra còn làm gì được!

--Ôi! Tôi thở dài, ôm chặc tay anh --Bất kể anh đau lòng hay anh điên

khùng, Sở Liêm, anh là người đàn ông đuy nhất mà em quan tâm trong
cuộc đời này! Mắt tôi mờ, em đa nghi, dễ giận chỉ vì....chỉ vì....Tôi nghẹn
lời khó nói, cuối cùng lời cũng thoát ra khỏi miệng --chỉ vì em quá yêu
anh!

Anh đang tay quang vai tôi siết chặt. Tôi cảm giác được người anh run

rẩy, đầu anh kề sát vào tôi, thầm thì bên tai tôi :

--Tử Lăng, anh chưa từng nghe câu nói nào xúc động hơn câu này, nó

khiến tim anh như vỡ tung. Anh cúi nhìn vào mắt tôi, trịnh trọng, tha thiết
nói --Đừng để chúng ta lại gây nhau vì Lục Bình nữa nhé! Vì... vì anh
cũng...rất yêu em!

Ô, ai biết tình yêu là như vậy? Ai biết trong tình yêu có gây gổ, hục

hặc, lại có nhiều hân hoan, ngọt ngào thế? Chúng tôi sánh vai nhau tiếp tục
bước chầm chậm trong sương mưa, mặc cho mưa ướt mặt, mặc cho gió
lạnh cắt đa, chúng tôi không cảm thấy lạnh, không cảm thấy mệt, chỉ thấy
hai con tim rung động, giao cảm cùng nhau. Nó say người, nó mê người, nó
khiến người ta quên cả thế gian, vũ trụ lẫn vạn vật. Ôi, ai có thể nói với tôi,
tình yêu là như thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.