GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 86

--Điên vì em, ngốc gì em, biến thành tâm thần vì em! Anh đáp, hôn tôi

cháy bỏng.

Ai biết tình yêu là như vậy? Ai biết tình yêu dịu ngọt và cuồng điên

như vậy? Ai biết tình yêu có nước mắt, có nụ cười, có tình cảm đắm say đữ
đội và niềm vui rộn rã tưng bưng khiến người ta như muốn ngừng thở như
vậy?

Đêm đông, chúng tôi thưo8'ng chầm chậm bước trong mưa lất phất

trên đường phố Dài Bắc, qua làn áo mưa, chúng tôi tay nắm tay nhìn ánh
đèn nhấp nháy trên đường, lẫn ánh đèn xe loang loáng. Chúng tôi oán trách
khoảng thời gian qua mà chúng tôi đã để lãng phí, kể lể đủ điều rằng đôi
bên đã hấp đẫn nhau từ thuở bé, tôi cứ hỏi đi hỏi lại.

--Cho em biết với, từ khi nào anh yêu em?

Anh sẽ mỉm cười, có hơi thẹn đáp.

--Từ rất sớm.

--Sớm là khi nào? Sớm bao nhiêu? Tôi cứ gặng hỏi.

--Khi em là một bé con, khi em vẫn còn đang thắt bím, khi em quấn

lấy anh đòi bắn bi, chu miệng gào khóc '' nếu anh không chơi với em, em sẽ
khóc lớn đó, em nói khóc là khóc, anh tin không? '' Ôi, em là một cô bé khó
đây vào, một cô bé bướng bỉnh, ngang ngược khiến người ta đành cam
chịu. Nhưng, em thẳng thắn,nhiệt tình, sôi nổi, nên từ nhỏ anh đã phát hiện,
chỉ có khi chơi chung với em anh mới vui vẻ, mới cảm thấy anh là một con
người sinh động!

--Nhưng, chẳng phải là Lục Bình tốt hơn em sao?

Tôi lại lôi vấn đề cũ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.