GIẤC NGỦ DÀI - Trang 75

14

M

ười giờ kém năm, tôi đỗ xe gần cửa hành lang của ngôi nhà căn hộ ở

Randall Place. Một vài cửa sổ sáng đèn, tiếng đài phát thanh kêu rè rè trong
bóng hoàng hôn. Tôi lên cầu thang máy tự động và đi dọc theo căn phòng
rộng trải thảm xanh và có panô màu ngà. Một cơn gió nhẹ mát thổi qua
phòng lớn từ cánh cửa có bình phong đang mở tới lối thoát hiểm.

Có một nút ấn nhỏ màu ngà bên cạnh cửa có dấu “405.” Tôi ấn nút và đợi,

dường như rất lâu. Sau đó cửa mở ầm ĩ khoảng 30 cm, cửa mở một cách
ngấm ngầm, kiên định. Người đàn ông chân dài, eo dài, vai cao với đôi mắt
nâu sẫm, khuôn mặt nâu không có nét biểu hiện đã học cách kiểm soát
những nét mặt mình từ rất lâu rồi. Mái tóc cứng như sợi thép mọc tít tận
đằng sau tạo cho cái trán nâu một vòm rất rộng lớn mà thoạt nhìn trông có
vẻ như là chỗ để não vậy. Đôi mắt mờ đục nhìn tôi thăm dò một cách lạnh
lùng. Những ngón tay gầy gò màu xám nắm mép cửa. Gã không nói gì.

Tôi nói: “Geiger?”
Tôi không thể thấy có gì thay đổi trên gương mặt gã. Gã cầm một điếu

thuốc phía sau cánh cửa và đặt nó lên môi và nhả một chút khói. Khói thuốc
tới chỗ tôi trong chùm khói chầm chậm, lười biếng và đáng khinh. Phía sau
là một giọng nói lạnh lùng, không vội vàng, không giống gì hơn một giọng
nói của kẻ chơi bài faro.

“Anh nói gì?”
“Geiger. Arthur Gwynn Geiger. Người có những quyển sách.”
Người đàn ông suy nghĩ về điều đó không chút vội vàng. Gã nhìn xuống

đầu ngậm điếu thuốc. Tay giữ cửa thả xuống khỏi tầm nhìn của tôi. Bàn tay
khuất có thể đang cử động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.