GIAI ĐIỆU CHO TRÁI TIM TAN VỠ - Trang 172

“Không phải cà phê đen,” anh nói. “Xin lỗi, nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn,

nhưng anh đã học một lớp về cách xử lý những trường hợp như thế này sau
khi một người bạn của anh bị ốm nặng. Anh nghĩ Tas đang có nguy cơ bị
ngộ độc rượu.”

Tôi bắt đầu thấy hoảng sợ. “Nghĩa là sao ạ? Chúng ta phải làm gì bây

giờ?”

“Có một xe cấp cứu đang đỗ ở cuối bãi cỏ, anh sẽ đi báo cho họ biết,”

anh nói.

“Anh có muốn em đi với anh không?”

Anh lắc đầu. “Không. Em ở lại đây. Gọi Tas dậy. Phải cố giữ cho nó tỉnh

táo, dù có thể nó sẽ không thích như vậy. Đừng để nó ngủ hay lịm đi nữa
nhé. Đặt cho nó nằm nghiêng và giữ ấm cho nó. Dùng áo khoác của em hay
cái gì đó cũng được - mượn ai đó nếu em cần. Em có nghĩ em làm được
không?”

“Có, có, tất nhiên rồi. Mà... anh có nghĩ sẽ tốt hơn nếu nó nôn được ra

không?”

“Không nhất thiết. Nó đang không kiểm soát được bản thân mà chúng ta

thì không muốn nó bị nghẹt thở.”

Anh chạy ra khỏi lều trong khi Allegra và tôi cố hết sức để gọi Tasmin

dậy, nhưng nó chẳng phản ứng gì. Tôi nhìn quanh tìm Clover nhưng chẳng
thấy nó đầu. Tôi thấy mình dần trở nên hoảng loạn và một vài người đã bắt
đầu chăm chăm nhìn chúng tôi. Sẽ làm sao đây nếu có gì xảy ra với Tas?
Tôi tự nguyền rủa bản thân vì đã không tin vào linh cảm lúc trước của
mình. Tôi đã biết là có gì đó không ổn rồi mà. “Tasmin, Tasmin, dậy đi,”
tôi kêu lên. Nó thậm chí chẳng hề nhúc nhích.

Năm phút sau, Niall quay lại với hai nhân viên cấp cứu, trên tay họ là

một cái cáng.

“Ôi trời,” một trong hai bọn họ kêu lên khi đưa mắt nhìn đám học sinh

sinh viên ở quanh mình rồi anh ta quay lại nhìn đồng nghiệp. “Tôi nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.