GIAI ĐIỆU CHO TRÁI TIM TAN VỠ - Trang 34

khung cảnh tuyệt đẹp. Còn ở đây chỉ có những dải đất bằng phẳng và đối
diện tôi là một dãy những ngôi nhà liền kề. Những gì tôi còn nhớ từ mấy
lần ghé thăm Bath khi tôi còn bé là Bath có những ngọn đồi bao quanh
thành phố. Có thể chúng nằm ở chỗ khác, tôi tự nhủ với mình như vậy. Ký
ức rõ ràng nhất của tôi về nơi đây là khi tôi còn nhỏ, tôi đã chơi xích đu và
cầu trượt trong công viên, nhưng đã quá lâu rồi, tôi không thể nhớ gì thêm
ngoài việc hồi đó Tasmin là một cô bé thật dễ thương.

Một chiếc xe cứu thương chạy vụt qua, réo còi ầm ĩ. Mẹ từng kể rằng

nhà dì Karen gần bệnh viện nên hẳn đó chính là điểm đến của chiếc xe. Tôi
rời khỏi cửa sổ, tới giường mình rồi ngả người nằm xuống. Tôi nhìn khắp
phòng Tasmin. Thế quái nào mà mình lại đến nơi này? tôi tự hỏi khi quan
sát những chiếc khăn quàng cổ vắt ở tay nắm tủ, đồ trang điểm, sơn móng
tay và mấy chiếc máy ép tóc nằm la liệt trước gương trên nóc cái kệ tủ.
ràng đây là căn phòng của một người khác, một người mà mình không còn
biết rõ như trước nữa. Mình không thuộc về nơi này. Chẳng có gì khó hiểu
khi Tasmin đùng đùng bỏ ra ngoài.

Tôi đứng dậy, dỡ một số đồ đạc ra và tìm chỗ để đặt chúng. Dường như

chẳng còn chỗ nào trống nữa nên tôi đành bỏ lại đồ vào va li và đẩy nó vào
gầm giường.

Một lúc sau, mẹ đi lên và ngồi đối diện tôi trên chiếc giường của Tasmin.

“Con ổn không?”

“Em ghét con,” tôi nói.

“Không, em không ghét con đâu. Chỉ vì em là một cô bé cứng đầu, từ

ngày xưa em đã như vậy, và con hãy thử đặt mình vào vị trí của em, em vừa
mới bị mất đi sự riêng tư của mình.”

Tôi đưa tay chỉ quanh căn phòng. “Ôi trời.”

“Mẹ biết con cũng phải chịu cảnh như em.” Mẹ nhìn quanh căn phòng

rồi thở dài. “Mình sẽ không ở đây lâu đâu, mẹ hứa với con đấy. Ý mẹ là
đây là một căn nhà tốt và mọi thứ...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.