vai. Bà không bao giờ có thể ngồi yên khi nói chuyện điện thoại.
“Có ai khác đến không?”
“Không.” Ông trả lời. Điều ông không nói với bà là, theo lời các y tá,
không ai khác đến thăm ông ấy.
“Anh đã có thể nói chuyện với ông ấy chưa ?” Bà hỏi.
“Có, nhưng không lâu. Ông ấy đã mơ màng trong hầu hết thời gian.”
“Anh có nói những gì em bảo anh nói không?”
“Có.” Ông nói.
“Ông ấy nói gì?” Bà hỏi. “Ông ấy có nói rằng ông ấy cũng yêu anh
không ?”
Steve biết câu trả lời bà muốn. Ông đang đứng trong nhà cha ông, xem
xét những bức hình đặt trên lò sưởi : Ảnh gia đình sau khi Steve rửa tội,
một tấm hình đám cưới của Kim và Steve, Ronnie và Steve khi còn trẻ thơ.
Những chiếc khung hình phủ đầy bụi, đã không được chạm đến trong nhiều
năm. Ông biết mẹ ông đã đặt những bức hình ở đó, và khi ông chăm chú
nhìn chúng, ông tự hỏi không biết cha ông nghĩ gì khi ông ấy nhìn chúng,
hoặc thậm chí ông có nhìn chúng chút nào, hay có nhận ra chúng đã ở đó
hay không.
“Có,” Cuối cùng, ông nói. “Ông ấy nói với anh rằng ông ấy cũng yêu
anh.”
“Em rất vui.” Bà nói. Giọng của bà yên lòng và khuây khỏa, như thể câu
trả lời của ông xác nhận điều gì đó với bà về thế giới. “Em biết điều đó